Đoản Khúc Tháng Tám
Như Ly
Mới đó mà đã hết tháng tám, một tháng đẹp nhất trong năm (đối với riêng tôi) nhưng lại đầy mâu thuẫn, bởi vì có hai ngày trong tháng tám làm tôi vui và buồn.
Nói về ngày vui trước, vì tôi được GĐ và bạn bè chúc mừng sinh nhật, chỉ một tiếng chúc sinh nhật vui vẻ, đủ làm tôi hạnh phúc lâng lâng cả ngày, y như con nít được mặc quần áo mới, quà cáp đầy nhà, riêng tôi chỉ cần lời chúc tốt lành là mãn nguyện lắm rồi.
Nhiều người bảo: ới giời ham gì cái sinh nhật lại cộng thêm một tuổi chứ tốt lành gì, tôi lại quan niệm khác (ai mà chả già đi theo thời gian) cho nên không ngoại lệ tôi cũng đành nhận thêm một tuổi mà chẳng lời oán than, cứ vui vẻ nhận mà yêu đời yêu người.
Thường thì tôi hay nhận được những bó hồng tươi rói đẹp ơi là đẹp, tôi trưng trong phòng khách rực rỡ một góc phòng, tháng tám thì trời lâu tối, tôi mở nhạc nhè nhẹ, một tách cà phê thơm phức, nhắm mắt ru hồn lên mây, ôi tuyệt vời lắm, ôi thích lắm cơ, rồi khi ánh trăng lên đốt nến trong phòng cho không khí thêm phần lãng mạn, bác ghế ra ngoài hiên ngồi, miên man nghĩ lại những chuyện đã qua, vui với hiện tại và dệt mộng ước tương lai.
Chỉ thế thôi là xong một sinh nhật mà mọi năm tôi đều mong chờ trong háo hức, rồi cũng qua đi và thời gian cứ thế mà lướt nhanh không nghoảnh lại chờ ai bao giờ. Nó có uy thế đấy không ai giữ được nó ngoài Thiên Chuá.
Bây giờ nói về ngày buồn... sau sinh nhật mấy ngày là tôi lại chuẩn bị giỗ Mẹ, cả ngày hôm đó cứ trầm mặc, trong tôi và mọi cảnh vật chung quanh đều u ám lạnh như muà đông mặc dù giữa tháng tám, tôi lật từng trang album xem hình đám ma Mẹ mà nước mắt tuôn như mưa, thấy hình cái hòm gỗ có một hàng nến lung linh, xen kẽ những hàng nến là những vành khăn tang trắng vắt ngang hòm, để nói lên sự vắng mặt cuả chúng tôi, lúc Mẹ mất nhà nước cộng sản VN chưa mở cửa, cho nên hay tin Mẹ mất chúng tôi chỉ nhìn nhau khóc nức nở, không làm được gì ngoài ôm nhau khóc trong hoàn cảnh bất lực.
Mẹ sanh 10 đứa con, cứ đứa lớn trông đứa nhỏ, bởi Mẹ phải đầu tắt mặt tối lăn xả giữa chợ đời cứ một thân một mình sớm nắng chiều mưa, thân cò lặn lội không ai đỡ đần, thế mà cho tới lúc vượt biên tôi cũng chưa nhìn ra công ơn sinh thành dưỡng dục bao la ấy, chỉ biết khi xa Mẹ xa GĐ thì hụt hẫng, bơ vơ và nhớ thương da diết thế thôi, những lá thơ tôi gởi về chỉ kể sự nhung nhớ, lạc loài nơi xứ người, mong ngày đoàn tụ thôi, mãi sau này Mẹ bệnh nặng gởi thơ qua hỏi thăm tôi, lúc ấy như có luồng điện chạy loạn khắp châu thân tôi mới hiểu mình thương yêu Mẹ như thế nào và cứ nghĩ Mẹ sẽ muôn đời ở với tôi.
Mẹ bỏ chúng tôi ra đi bất ngờ và rất nhanh, nhưng Mẹ để lại sự thương tiếc ăn năn trọn kiếp người này cho tôi, tột bất hiếu chưa đền trả vì mong một ngày đoàn tụ, tôi sẽ ôm Mẹ thật chặt, săn sóc, dỗi hờn, hứa không rời xa Mẹ nữa, nhưng định mệnh bắt tôi mang tội, không được toại nguyện ước muốn này, cho nên tội này đeo đuổi bám theo tôi không bao giờ nguôi.
Lạy Mẹ! nơi phương trời xa xôi ấy, hãy tha thứ và phù hộ cho chúng con, những đứa con lưu vong của Mẹ dấu yêu.
Như Ly