Tiếng Việt, Học Trò & Cô Giáo

Như Ly

 

Tiếng việt của tôi không giỏi gì cho lắm, nhưng tôi vẫn nhận lời làm cô giáo cho 1 cô học trò nhỏ.
Cô bé sinh ra và lớn lên ở xứ người, chỗ chúng tôi định cư không có người Việt Nam nhiều, bởi thế bạn bè cô bé đều là người bản xứ.

Cha Mẹ sợ cô bé mất gốc cho nên ở nhà bắt phải nói tiếng Việt và ăn đồ Việt thuần túy như nước mắm, mắm tôm, tất cả các món ăn cô bé đều rất thích, rành ăn và nhớ tên từng món, chỉ ngoại trừ thịt chó là không dám ăn

Vì là cô giáo tình nguyện cho nên chỉ khi nào rảnh tôi mới dậy cho cô học trò nhỏ của tôi (tên cô bé là Ty). Chúng tôi ở 1 làng nhỏ thư viện không có sách & báo VN, tôi phải tự soạn tất cả những gì mình nhớ được khi còn nhỏ học vỡ lòng, cứ như thế chúng tôi cũng là một lớp học, tuy chỉ có 2 người nhưng ồn ào không kém một lớp học đông, vì chữ & tiếng Việt phong phú và bao la quá, Ty lại thông minh cho nên hỏi rất nhiều và tôi thì giải thích cặn kẽ nhiều khi khô cả cổ mà Ty vẫn bảo : Hiểu chút chút, thế có khổ không cơ chứ.

Chúng tôi bắt đầu tập đọc, tiếng bản xứ có 26 chữ cái, cách phát âm có vài chữ giống tiêng Việt cũng đỡ 1 phần nào, nhưng ..... khổ nhất là cách bỏ dấu. Cô thì cố gắng & nhẫn nại, còn trò thì nhất định không chịu thua, Ty đã viết và đọc hay ra phết, 2 Thầy trò tôi rất lấy làm đắc chí.

Mỗi khi viết chính tả và đọc bài tôi phải chăm chú, để ý câu nào sai thì sửa ngay và tôi áp dụng những chữ giống vần như thế để Ty dễ nhớ.

Cuối tuần Cha Me. Ty mời tôi đến nhà chơi, sau khi ăn uống xong chúng tôi ngồi uống cà phê, tán dóc chuyện trên trời dưới đất, tình cờ Ba của Ty cầm tờ báo Thông Tin Công Giáo mới nhận được có mục cáo phó, ông gọi Ty lại bảo : Con đọc cho cả nhà cùng nghe nhé, Ty nở mũi, tia mắt sáng long lanh cầm tờ báo đọc to không e dè hay mắc cở gì hết, Ty cất cao giọng : Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin cho ông bà & anh chị em : Bà Maria Lê thị Sao Băng đã tử trận ngàỵ.. tháng... năm

Chúng tôi ai cũng thầm khen con bé, phát âm chuẩn và lưu loát (nhất là cô giáo ngồi nở mũi) đang lắng nghe chúng tôi phải bảo Ty dừng lại vì có điều không ổn, cả 3 chúng tôi nhìn nhau nghi ngờ, tôi bảo Ty đưa tờ báo lại cho tôi đọc nguyên văn như sau : Bà Maria Lê thị Sao băng đã từ trần....ngày ...tháng...năm

Chúa ơi! Tiếng Việt mà đọc sai dấu, nhất là lại để cho bọn trẻ sinh bên này đọc thì tai hại vô cùng, chúng tôi oà ra cười chảy cả nước mắt, trước sự ngạc nghiên của Ty, tôi lại phải một phen điêu đứng giải thích và thí dụ cho Ty hiểu. Ty lắc đầu phụng phịu thở dài não nuột than: Trời ơi sao tiếng Việt lại rắc rối thế hở Cô? từ trần & tử trận cũng là 1 nghiã chết thôi mà tại sao lại làm khổ nhau? tôi cắt nghiã tiếng Việt có 5 dấu chỉ cần bỏ dấu sai hay đọc lộn 1 tí cũng thành nghiã khác.

Cô giáo gà mờ tôi đây thấy cam go và gai góc lắm chứ chẳng phải chơi, nhưng chúng tôi bắt tay nhau hứa sẽ cố gắng hơn nữa không được nản chí , để Ty không quên tiếng Việt và sẽ giỏi như tiếng bản xứ, vì cả hai đều quan trọng như nhau cho tương lai của Ty nói riêng và cho cả giới trẻ Việt Nam đang có mặt trên khắp thế giới nói chung.

Như Ly