Tiềm Thức Gọi Về

Trần Thị Hà Thân

 



em đi trời nhạt nắng sầu
nhịp tim lộn xộn nên đau-nhói-buồn
em đi tưởng sẽ vô thường
mà trời nhạt nắng nên buồn không tha


Thỉnh thoảng trong tôi lại là những ký ức tìm về.
Lâu lắm rồi nhưng tưởng chừng như mới hôm nào.
Trong thoáng chốc.

Dạo đó, con đường buổi chiều có em bên cạnh lúc nào cũng ngắn, cũng hẹp.
Bãi cát trắng, có em, cát mềm, cát mịn êm cả bàn chân.
Sóng nhảy lăn tăn hát bài tình ca mơ mộng.
Thành phố hiền hoà.

Em đi rồi, không còn ngày nào cho tôi vui.
Không còn ngày nào cho tôi ngồi bên bờ biển mong đợi hoàng hôn xuống vào buổi chiều.
Bờ cát dài bây giờ hoang vắng, quạnh hiu như một nghĩa trang buồn.
Em đi rồi, chỉ còn lại kỷ niệm trong tôi.
Bây giờ chỉ còn là một huyền thoại xót lại, em ơi!

Ngày em đi, buổi chiều gió biển mặn chát trên môi cười, để cho tôi biết mình đang níu kéo, muốn giữ gìn điều đã vỡ tan.
Buổi chiều nắng cũng úa vàng theo tôi.

Tôi đứng trông theo. Tôi mơ ước được em vẫy gọi, được em mời mọc. Tại sao em không là người đứng trông theo, chờ đợi?
Em có hiểu nỗi đau đớn của kẻ tiễn đưa, nỗi xót xa của người ở lại?

Tôi hỏi gió, hỏi mây chỉ cho tôi biết phải làm gì đây, để quên.
Rồi mai mốt nọ, em sẽ mất hút vào cuối trời.
Tôi vẫn ước mong em là một hình ảnh thật.
Em không chỉ là giấc mộng đi ngang qua đời.

Đêm xuống. Ánh trăng tháng sáu bắt đầu sáng tỏ trên vòm trời.
Biển xa. Biển rộng. Con đường thênh thang.
Hải đăng nhạt màu.

Bờ biển này in dấu chân em ngày xưa.
Chỗ ngồi này có cây hạnh phúc bây giờ khô héo.
Tình yêu bây giờ là trăm ngàn mảnh vỡ.
Tình yêu bây giờ là bọt bèo trắng xóa.
Em đi rồi, tình yêu trả về lại cho biển cả nhưng trong tôi vẫn là bão bùng, giông tố.

Trong tiềm thức gọi về - nhớ em.

Trần Thị Hà Thân