ân cần cho nhau

Trần Thị Hà Thân

 





Hắn cứ nhìn nàng chăm chăm. Nàng thoạt đầu nhe răng cười duyên lại, rồi nghịch ngợm nhìn hắn một hồi xong trề môi cười hỉnh. Nhưng cuối cùng nàng cũng đành chịu thua và hỏi hắn thật ngắn gọn "What?". Hắn lắc đầu, trả lời "you have such a beautiful smile". Nàng thẹn thùng, nguýt hắn một cái nhẹ, cười hiền và quay đi chỗ khác. Hắn tiếp lời "I am sorry if I am making you unconfortable, I just can't help it". Nàng hối hận về cái nguýt của mình ban nảy, cười huề nói "Oh it's not a problem but thank you!".

Dạo này, hắn thường hay gởi điện thư cho nàng bắt đầu bằng những lời ngọt ngào "hello chéri", "you're such a beautiful girl" đôi khi "woman, you're driving me crazy" v...vvv. Đối với nàng, một người đàn ông Tây phương, mũi cao, mắt xanh, tóc vàng nói ra những lời này có lẽ rất tầm thường, theo điều luật thứ nhất trong Hiến pháp của họ "tự do ngôn luận", thấy sao nói vậy, hay thích thì nói. Nhưng dù sao những lời đó đã tạo chút xao xuyến, và thêm chút ít tự tinh cho nàng.

Nàng chợt nghĩ, tự nhiên thèm nghe những lời này từ chàng và thường xuyên hơn nữa, câu nói ngọt ngào của những ngày đầu quen biết nhau! Có lẽ chàng không quên nhưng không muốn nhắc đến thì đúng hơn. Cái cao ngạo ngút trời của đàn ông Đông phương, khác hẳn với người đàn ông Tây phương ở chỗ đó, chắc vậy??!! nên không thể nào chàng phải chịu lập đi lập lại nhiều lần những thứ gọi là "ủy mỵ". Riêng với nàng, trái tim mềm nhũng, mà quanh đây, bao nhiêu điều mới lạ vẫn không thể nào thay thế hình bóng chàng!

Tạ ơn những ân cần chung quanh, để thấy hôm nay nàng vẫn còn cần chàng hơn bao giờ hết!

Như ngôi vườn luôn cần sự chăm sóc, vun xới. Tình yêu này, đừng bỏ quên những ân cần cho nhau, người ơi...

Trần Thị Hà Thân