NHỚ ME !
Sáng nay thức giấc Chợt thấy mùa xuân về Mây trời cao chất ngất Nhìn lên thấy me cười Tươi như hoa hồng đỏ Me là cô giáo nhỏ Dạy Thầy nói tiếng Việt Giọng rất chuẩn Bắc kỳ Me là cô y tá Với tấm lòng bao la Bên cạnh thầy- y sĩ Chữa trị cho bệnh nhân Lời nói me nhã nhặn Me dạy chị em con Thương yêu và đùm bọc Thương cả người đói nghèo "Của cho không bằng cách cho" Khi xưa thầy vẫn nói Kiếp sau có trở lại Cho thầy được gặp me Me ửng má thẹn thùng "Thầy chúng mày khéo nói". Rồi thời gian mãi trôi Thầy tôi bỏ cuộc đời Nơi cánh tay của me Bao nhớ thương đầy vơi Me lại lâm trọng bệnh Phải chăng là định mệnh Những ngày trên giừơng bệnh Trong lúc tỉnh, lúc mê Sờ má con me bảo "Chờ me xếp áo quần Đừng bỏ me con nhé" Me ơi! con vẫn chờ Mỗi ngày mỗi dài thêm Hằng đêm con vẫn nhớ Tiếng me nói hôm nào Nhớ me lắm me ơi! me ơi!
Thiên Hà Thảo Lan
|