Vu Lan 2007

Tigon

 

Vu Lan 2007

Ngày mai là Đại lễ Vu Lan. Mấy chị em hẹn nhau lên chùa dự lễ và thăm hài cốt của Ba Mẹ. Nhớ về Mẹ rất nhiều đêm nay. Những lúc có chuyện buồn con hay đứng bên ban thờ Mẹ lâm râm khấn vái; tuởng như ngày xưa hay đến bên Mẹ thỏ thẻ, nỉ non. Mẹ hay mắng:"Gớm như con nít; Bằng ấy tuổi đâu rồi mà cứ động là lại rưng rưng; Khóc không giúp được gì!" Con vẫn nhớ hoài lời Mẹ nói. Con vẫn cố gắng không để cho nước mát làm mờ đi cái nhìn về phía trước của con. Mẹ hãy giúp con thêm nghị lực Mẹ ơi!

Thời gian trôi đi nhanh quá. Nhanh như không để cho con người kịp nghĩ đến cái gì vừa mới xảy ra. Tưởng như mới hôm qua con còn ngồi bên giường Mẹ trong bệnh viện và kể cho Mẹ nghe những mẩu chuyện cỏn con trong công việc hàng ngày. Thế mà đã sáu năm rồi Mẹ nhỉ. Con vẫn không thể ngờ là Mẹ đã xa chúng con lâu như vậy. Nhìn lại sáu năm qua, mỗi kỳ Vu Lan, đến Chùa con nhận đươc cánh hoa hồng trắng mà nước mắt cứ tuôn ra đến nỗi không thể nào gài cánh hoa hồng lên ngực áo. Có lần con hỏi Mẹ :"người ta nói tuổi của con lận đận phải không Mẹ?" Mẹ chỉ cười :" tuổi đếch nào mà chả phải làm mới có ăn. Lận đận gì, thì ai cũng phải qua cầu mới hay ... " Mẹ ngừng ở đó như thầm bảo đừng buồn con, hãy sống cho vẹn với lòng mình con nhé. Bây giờ muốn tìm thêm lời giải thi'ch con biết tìm đâu. Mẹ ơi! Sáu năm rồi, cuộc đời bao biến đổi. Dòng đời vẫn mãi trôi và con mãi muôn đời nhớ Mẹ yêu.

Ngày mai lên chùa; sẽ cầu nguyện gì đây; Sẽ kể chuyện gì với Mẹ đây. Nước mắt con lại rơi nữa rồi mà vẫn chưa biết sẽ kể cho Mẹ nghe chuyện gì nữa! Có lẽ Mẹ cũng sẽ không cần con phải kể gì vì Mẹ lúc nào cũng ở bên con. Mẹ đã biết con cần gì ở Mẹ. Và Mẹ cũng đã biết con đang nghĩ gì nữa mà phải không Mẹ. Con chỉ cầu xin Mẹ giúp cho con thêm lòng tin và nghị lực. Cho con thêm ý chí sáng suốt để nhìn ra cái khúc tiết của dòng đời đang đẩy đưa.

Nhìn lên tấm hình, Mẹ với nụ cười hiền hòa, gương mặt bao dung độ lượng như muốn nói với con:" gắng lên con. Đường con đi dù có muôn ngàn cạm bẫy, dù cho bỏng rát đôi bàn chân và dù cho chỉ là một mình trong bao la khoảng cách nhưng đừng nản lòng con ạ. Vì con không đi tới là không bao giờ con đến được điểm cuối cùng. Gắng lên mà bước tới. Và luôn nở nụ cười cho dù con mệt mỏi rã rời hoặc cho dù bi cay đắng đớn đau. Cười sẽ làm giảm đi nỗi đau và bớt đi cái nhọc nhằn. Cười lên con nhé." vâng Mẹ ơi con sẽ mỉm cười. Mặc dù không thấy Mẹ nhưng con biết Mẹ cũng đang mỉm cười lại với con.

Nhớ Mẹ nhiều
Vu Lan 2007
Tigon

Tigon