Xuân ...
Xuân vịn lại một mùa xuân vắng pháo xuân vắng người xông đất vắng quây quần đêm mơ quên chút hờn vong quốc ngày tỉnh nhớ nhiều phận di dân vọng xa êm ấm cành mai trắng ngó gần tơi tả nước trầm luân vui xuân dẫu biết xuân không thật mỏi cách chim bay cõi dương trần Xuân níu ta quê phố chật ngày tháng rỗng thả mãi hồn trên giấc mơ hồng giận lòng đất trích trời luân lạc thương dáng ông đồ phận bút lông ở đây mùng một mà không tết bên đó giao thừa nỗi long đong chiều say rượu bạn ta uống cạn đáy cốc lòng sầu vẫn ước mong Xuân buông ta nợ em nhiều hương yêu ơi phận trai xuân đến thẹn đất trời dợm nói cùng hương câu ly biệt chợt bóng hương sầu lại bậm môi đêm yêu hương khóc lời ray rức ngày chán người cười nẻo ăn chơi thì ra hương cũ lòng hương mới trả lại xuân nào cũng vậy thôi Xuân cầm một thoáng nghỉ ngơi giữa bình thường thấy mình ăn tết rất dễ thương chạy qua phụ mẹ làm mức bí bước lại cùng cha nấu bánh chưng đàn em rộn rã tà áo mới bè bạn tụ về khắp muôn phương chợt trong mừng rỡ nhìn thực tại thấy mình lặng lẽ tết tha hương Xuân nắm ngày con rời phố cha cải tạo mẹ rút lòng chờ dáng hư hao dưỡng nuôi ơn trọng chưa trả đủ tử biệt muôn trùng mãi nôn nao xuân nay nhìn lại lòng đã hội đông cũ ngó về hết xanh xao mùng hai ngồi nhắp ly rượu đắng cười với hư không muộn tiếng chào Xuân giữ ở lâu quê mới thành quê mến tá túc ơn này đã trả thêm gió xuân rạng rỡ vui chân bước trăng nhớ tình sầu ngủ giấc yên hôn tay vĩnh biệt hương thân quý vó ngựa chân đèo hí giọng quen chia ly chẳng ước câu tao ngộ lòng vẫn an lòng đón xuân lên
Song Vinh
|