DẠ Y
Đêm nghiêng xuống mời trăng qua lối nhỏ, Hoa rắc ngầm bông phấn khắp đường đi. Những cành hoang ôm lấy gió thầm thì : Kìa mây trắng bay ngang đồng xanh cỏ... * Đêm cúi xuống ngại ngần bàn tay nhỏ : Cành đào thơm khoe nhan sắc huyền trân. Dưới trăng khuya lồ lộ tấm da ngần, Hương trần thế hương mê ly êm tỏa... * Dạ lan, nàng : mênh mang làn tóc xỏa ; Rung nhụy vàng và động phách tình lang , Loài chim đêm quỳ dưới gối mơ màng, Cơn hồng thủy trôi qua đời hoang hoá... * Đêm đưa lối, trăng soi đường lơi lả Ả hoàng phi thời vương giả cao sang, Khoác nhung y thờ thẫn gót sen vàng Đi trong gió đìu hiu vùng lau lách... * Từ những nơi đâu nghìn trùng xa cách Còn âm xưa vang mãi đến đời sau : Dạ Lan nàng : nhung gấm chẳng phai màu Đêm vẫn hát khúc tình ca muôn thuở ! 1998
Nguyễn Thị Ngọc Diễm
|