TỪ ĐẤY, XUÂN ƠI !
Thời gian như nước trôi vùn vụt Thoắt chốc mà Xuân lại đến rồi Một mái phong trần sương tuyết điểm Dòng đời hờ hững những Xuân trôi Xòe tay còn được đôi tay trắng Canh bạc nhân sinh nhẵn cả rồi Say khướt cố quên đi dĩ vãng Nhưng nào quên được, nhớ chao ôi ! Bạn bè biết những ai còn mất Chén rượu về đâu rót để mời Quê cũ mờ in qua khói sóng Nghe lòng rưng rức giọt mưa rơi Niềm riêng u uẩn như Bao Tự Lụa xé khôn mua được tiếng cười Từ đấy, kể từ Xuân loạn lạc Mai hờn không thắm liễu không tươi Phố quen bỗng hóa con đường lạ Gót nhỏ bâng khuâng bước ngậm ngùi Chén rượu Xuân đình chưa nhắp cạn Cao đình lại hóa chén chia phôi ! Cỏ cây nhuốm nỗi buồn sông núi Uất hận hiềm không vạch được trời Vận khứ, ôi thôi đành ẩm hận Lòng thơ cay đắng lắm Xuân ơi!
Cung Diễm
|