TRĂNG VÀ TA
Nhìn trăng lòng lại hỏi lòng, Ta đây trăng đó ai buồn hơn ai? Trăng treo lờ lững giữa trời, Còn ta một bóng chơi vơi cõi trần. Hằng hà tinh tú xa gần, Người như cát biển cũng cầm bằng không. Tình duyên một kiếp long đong, Nên mình cứ mãi cô đơn tháng ngày. Trăng khóc người tưởng trăng cười, Lòng ta tan nát mà người nào hay! Ngày mai nối tiếp ngày nay, Cô đơn thao thức cho dài đêm đen. Gọi gì nỗi khổ không tên, Làm khô nước mắt cho tim cạn nguồn. Hỏi thầm trăng có thấy buồn, Khi người yêu biệt mất phương trời nào? Tình không có nơi gỡi trao, Nên đành ôm trọn khổ sầu lặng câm.
Ái Hoa
|