GIÓ


Có những điều, không cần phải thấy, ta vẫn tin là có.  Có những thứ, chỉ cần nhìn phản ứng, mà tưởng chừng đã nghe.  Chỉ cần nghe những tiếng xào xạc của cành lá lung lay, tiếng rì rào của những nhành dương liểu, tiếng rào rạt của những đám phi lao; chỉ cần thấy những cánh buớm nghiêng chiều, những cánh hoa uốn éo, những cành nhỏ đong đưa, đặc biệt là những lúc trời đất nổi cơn thịnh nộ giông bão ầm ầm cát bay đá chạy, biển dậy ba đào, đất lỡ nhà nghiêng...là ta đã biết…sự hiện diện của Gió.  Gió già hay trẻ, là nam hay nữ, trú gốc nơi đâu, thì ta khó mà biết, chỉ biết Gió quả thật hiện diện, lại có thật nhiều tên, tên ta, tên tàu, tên tây, tên mỹ, là một nhân cách hóa mà khi hiền thì đem cái mát đến cho mọi người mọi vật, khi dữ thì gây thảm hoạ cho cả thế gian.  Nhưng nào ai biết anh chàng Lãng Tử Gió cũng có nhiệm vụ bí mật, lưu chuyển không khí đến mọi ngõ ngách để cho vạn vật có thể sinh tồn.


Chàng Gió, chim Khuyên, và nàng Iris

Con chim khuyên nhỏ
Ðậu ở cành đào
Chim chào chim hỏi:
-Gió có biết mỏi
Khi mãi bay, bay?
Gió đã giãi bày:
- Ðất trời quá đẹp!
Dù mỏi dù mệt
Ðâu tiếc rong chơi....
Cho đến cùng trời
Vào nơi cuối đất.
Khi vui múa hát
Ðuổi bắt đám mây
Rượu uống cho say
Cùng hoa bay bướm
Cùng chim bay lượn
Lả lướt trên cao
Khi có trăng sao
Lại vào Cung Khuyết.
Cùng tiên yến tiệc,
Nhấp chén Bồ Ðào
Vẫy chào hạ giới.
Mỗi lần xuân tới,
Phơi phới ngàn hoa
Hy vọng chan hoà
Ðón chào năm mới
Gió cũng bồi hồi.
Cùng người với cảnh.
Những lúc rỗi rảnh,
Gió cũng lê la
Nghe chuyện gần xa…
Vũ trụ là nhà
Trẻ già nào quản
Mặc sức vui hưởng
Theo tiết chơi đùa
Ðồng lúa bãi lau
Rừng sâu hố cạn
Non cao biển thẳm
Suối vắng đầm sâu
Châu Mỹ châu Âu
Da màu da trắng
Sa mạc hoang vắng
Thị thành đông vui
Ngao du trên trời
Ngạo đời dưới thế
Nắng mưa không nể
Chẳng kể ba đào
Ghẹo cả nhà thơ
Phỉnh phờ nhạc sĩ.

Thấy Gió uể oải
Gối mỏi chân chồn
Ái ngại chim non,
Sẽ sàng lên tiếng:
-Mỗi lần đến viếng
Có biết buồn, vui?
-Cứ mỗi xuân sang
Lòng càng hớn hở.
Mùa thu lá rụng,
Thấy buồn heo may.
Khi thấy đông về,
Cũng tê tái lạnh.
Mùa hạ nóng cháy
Cũng phải râm ran.
Nhiệm vụ buộc ràng,
Theo cùng năm tháng...

Giở trò tinh ngịch,
Chỉ nàng Iris
Lá xanh mơn mởn
Hoa trắng thanh thanh
Chim bảo Gió rằng:
-Kìa nàng Iris
Hoa nào đẹp bằng
Dáng nào xinh hơn?
Gió nhẹ bước chân
Ðến gần Iris
Tay ôm môi hít
Tay vuốt nụ hoa
Iris thẹn thùa
Cúi đầu e ấp
Dáng dấp mắc cở,
Làm Gió động tình
Giở hình ong bướm
Chim ở trên cành
Lanh chanh hớt lẻo:
-Khéo khéo nhẹ tay
Kẻo đau người đẹp!
Tỏ dạ bất bình,
Chàng Gió xoay mình
Cây cành ngã ngữa,
Nhà cửa rung rinh.
Iris thất kinh,
Co mình run rẩy.
Chim hoãng lìa cành,
Liệu thế bay nhanh.


Ái Hoa