ÁO LỤA TÌNH QUÊ
Đường phố Bolsa chiều nghiêng nghiêng nắng Tóc em mềm phơ phất ngọn heo may Đôi mắt huyền mơ mộng... nét thu bay... Vẻ tha thướt một trời thơ rạng rỡ...!! Dọc ven đường hàng phong ru lá đổ Em dịu dàng thư thả gót sen hoa Bước chân em bướm lá lượn la đà Và reo khẽ chào công nương lâm giá Em với ta hai người tuy xa lạ Mà nhìn em sao cảm thấy quen quen Chiếc áo dài bông thắm, nền huyền đen Mới chợt nhớ xứ Tân Châu dệt lụa Lòng viễn khách lâng lâng tình chan chứa Con sông Tiền ngát... bủa sóng lao xao Bãi xanh dâu ôm dòng nước ngọt ngào Tơ vàng óng, nhộng tằm thơm tuổi nhỏ... Em bước đi suối huyền nghiêng sóng vỗ Chảy trên vai thoai thoải xuống bờ sau Đôi mắt em màu luạ sáng tinh cầu Tà áo mỏng gói nương dâu yêu dấu Nàng tiên nhỏ khuất dần... theo hàng giậu Ta bồi hồi tượng đá đứng trơ vơ Chiếc áo dài mềm mại dáng kiều thơ Chở quê cũ của ta đi mất hút....!! Thu Cali mây hồng ươm vẩy trúc Buồn tha hương dâng ngập khắp không trung Chim Thiên di lắng nghe hồn thổn thức Quê hương ơi !! Thăm thẳm... cuộc trùng phùng...!!!
Nguyễn Minh Thanh
|