GIAN LAO ĐỜI MẸ
Con vẫn biết quê hương mình nghèo lắm, Suốt một đời Mẹ dãi nắng, dầm sương. Đã bao đêm Mẹ thức suốt canh trường, Vì chúng con, vì miếng cơm manh áo. Ngày Cha mất, con mới tròn ba tuổi, Tuổi thơ ngây con chẳng biết chi nhiều, Mẹ quấn cho con một vành khăn trắng, Con mang theo đến tận suốt cuộc đời. Ngày không Cha, Mẹ một mình đơn lẻ, Sống âm thầm Mẹ dấu cả vào tim, Căn nhà tranh xiêu vẹo quá im lìm, Chén cơm độn, thấm mồ hôi của Mẹ. Từ Cha mất, Mẹ một mình lam lũ, Cuốc đất, trồng khoai nuôi đủ ba con, Đời khó khăn làm sức Mẹ hao mòn, Bao vất vả một vai gầy Mẹ gánh. Nhiều đêm mưa Mẹ âm thầm ngồi khóc, Con khóc theo mà chẳng biết vì đâu ? Con hỏi Mẹ, Mẹ chỉ nhìn không nói, Lớn lên rồi con mới hiểu vì sao ! Ở quê ta mùa đông dài ghê lắm, Gió bấc về, giá lạnh buốt căm căm, Thân Mẹ gầy trong chiếc áo mong manh, Không đủ ấm tấm lưng còng của Mẹ. Vào mùa hè nắng trời như đổ lửa, Mẹ một mình cấy lúa dưới ruộng đồng, Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, Mẹ chỉ nghĩ vì đàn con nhỏ dại. Ngày con lớn Mẹ đã xa biền biệt, Vì chiến tranh con lưu lạc quê người, Tấm ảnh Mẹ con cũng không giữ nổi, Xin Mẹ tha tội lỗi đứa con hiền.
Thu Hoàng
|