Hoài Thu


 Mỗi độ Thu về Tim rĩ máu
 Xót xa câm lặng lệ tuôn trào
 Thương người phương ấy còn xa cách
 Trách phận duyên mình muộn thế sao ?
 Người đã phụ rồi như chim sáo
 Sổ lồng bay bổng vút trên cao
 Anh nào mơ mộng gì hơn nữa
 Lửa đốt rừng Thu cháy cả lòng
 Hỏi lá Thu xưa còn trông ngóng
 Bao năm mong đợi, bấy nhiêu chờ
 Hoài Thu vọng nhớ, tình như lá
 Tả tơi rơi rụng dẫm chân người
 Đau lòng lá hỏi "trời cao hỡi
 Lòng dạ người đời đến thế sao ?"
 Bao nhiêu thương nhớ vào mây khói
 Gãy gánh tương tư, gãy nhịp cầu !!


Tường Khanh