THU TÍM HỒN CON
Mẹ kêu con hỏi: “Thu sang mà sao chẳng thấy lá vàng rụng bay?” Mẹ ơi, gió thoảng vườn cây Lá vàng từng chiếc lung lay lìa cành Thôi rồi…Tôi chợt hiểu nhanh Mẹ tôi, đôi mắt không lành như xưa Trải qua bao cuộc nắng mưa Gió sương mấy độ cho vừa lòng con Giờ đây thân xác mỏi mòn Mắt mờ theo những vết son lìa trần Chị tôi dìu bước xa gần Sáng chiều bên mẹ ân cần thuốc thang Còn tôi là đứa con hoang Bên trời viễn xứ lo toan chuyện đời Mắt trong sáng cả một đồi Nhưng nào thấy rõ được đôi mắt Người Chiều nay thu hé môi cười Vườn cây lá rụng ru hời tình xa Bao năm vắng bóng hình cha Bao lần nhớ mẹ lệ sa mỗi chiều Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều…mẹ ơi! Houston 10-9-08
Trịnh Du
|