ÐÊM MƯA NHỚ MẸ
Mưa rơi mưa ướt mái nhà, Một con chim nhỏ thiết tha gọi hoài: “Mẹ ơi! Mẹ đi đâu rồi, Ðể con đói lạnh ở ngoài mái hiên?” Mưa rơi từng giọt ưu phiền, A dua gió thổi cành mềm lòng đau. Hoa đêm lây lất gục đầu, Lòng con nhớ mẹ héo dàu ruột gan. Con nay biền biệt mây ngàn, Cô đơn thất thiểu một thân xứ người. Giờ con tội lắm mẹ ơi, Chồng nay đã mất ai người yêu thương! Mưa rơi lạnh gối đêm trường, Mưa đem buốt giá trãi đường con đi. Nhớ hoài ngày ấy chia ly, Theo chồng con phải giã từ mẹ yêu. Nhìn mẹ còm cỏi dáng chiều, Mắt con lệ đẳm còn nhiều hơn mưa. Tiếc thương nói mấy cho vừa, Lần sinh ly ấy cũng là tử sinh! Nếu mà hồn mẹ linh thiêng, Biết con nuốt lệ hằng đêm nhớ về… Mưa, mưa, mưa mãi lê thê, Con chim nhỏ ấy trong đêm gọi hoài: “Mẹ ơi! Mẹ ở đâu rồi, Để con ngóng mãi ở ngoài mái hiên?”
Ái Hoa
|