BAO GIỜ VỀ NGOẠI


BAO  GIỜ  VỀ  NGOẠI
 *
- Thương nhớ Bình Xuân

Bao giờ con được về quê ngoại
Bằng chiếc thuyền xuôi nước thẳng giòng
Có những cây bần chi chít trái
Từng cánh hoa rơi, trắng nắng hồng !

Thuở bé con thường theo bước mẹ
Mỗi năm thăm ngoại đôi ba lần
Sáng sớm bến thuyền vui bước nhẹ
Mắt đời chưa vướng bụi bâng khuâng !

Mợ Năm chèo chiếc thuyền tam bản
Từ Rạch Rơm đến bến Gò Công
Mợ rước mẹ con về thăm ngoại
Tay chèo, mợ kể chuyện xóm làng ...

Mợ ghé thuyền sát mấy cây bần
Hái cho thằng bé để làm vui
Trái bần buổi sáng ăn chua lắm
Xem mặt bé nhăn...giống khỉ cười !

Giòng xuôi, sóng nhẹ, thuyền lướt nhanh
Gió vờn nắng sớm nước long lanh
Âm thanh rẽ nước xuôi đều đặn
Đất nước , tuổi thơ thật thanh bình ..

Đã mấy mươi năm chưa trở lại
Từ ngày giặc dậy phá quê hương
Ngoại bỏ Rạch Rơm đi lánh nạn
Thương nhớ Bình Xuân giữa Sài Gòn

Trong trí tuổi thơ còn thoáng giữ
Đôi hàng dừa nước chạy song song
Con thuyền lướt nhẹ bên tàu lá
Bầy vịt kêu vang, lội ngược giòng

Từ  ngoại tản cư sống Sài Gòn
Đâu còn có dịp về Bình Xuân
Khi buồn mẹ nhắc thời con gái
Mẹ nhớ Rạch Rơm, mắt thoáng buồn !!

Mấy năm xuôi ngược đường chinh chiến
Quê ngoại Bình Xuân vẫn quạnh hiu
Giặc phá tan hoang đồng ruộng vắng
Dân lành bỏ xứ, cảnh tiêu điều !

Bao giờ mẹ hỡi! Con về lại
Quê ngoại thân thương của những ngày
Tuổi ấu thơ con còn nhớ mãi
Đất trời dâu bể chuyện đổi thay !
Đời con đã mất đi nhiều lắm
Tuổi trẻ thơ ngây giữa dạn thù
Một thuở hoa niên, đời giam cấm
Bây giờ mất mẹ, tủi thiên thu !

Mai mốt con về thăm lại quê
Cờ xưa dựng lại - gió xuân về
Mẹ đâu? và bến đò đâu nhỉ ?!
Một thoáng u hoài buốt tái tê ...

THY  LAN  THẢO
Trích Thi Tập " Vết Khắc Nửa Đời"


Thy Lan Thảo