gọi mình ơi!



đã bao lần nỗi buồn tràn nước mắt
lệ em sầu anh vẫn bước đời vui
phải chi em đừng biết đến ngậm ngùi
mưa hay nắng cứ theo mùa năm tháng

tình hư hao nên đất trời điên đảo
trái tim buồn nhịp thở nặng nề hơi
thêm một lần lên tiếng gọi mình ơi!
mà nghe chỉ tiếng em buồn vọng lại

vườn cỏ dại vẫn theo mùa hoa trổ
nước thủy triều lên xuống với con trăng
mùa trăm năm hình như chỉ một lần
tháng qua đời em trơ trọi buồn căm...

vai gầy nghiêng ngã gọi mình ơi!
tim u mê dại suốt đời em đau!


Trần Thị Hà Thân