RU EM BÙI NGÙI...


       Thương tặng các em khiếm thị làng S.O.S

Ru em,em ngủ đi nào
Bình minh không đến mời chào đâu em
Cuộc đời em,chỉ có đêm
Ru em có gió,có sao trên trời
Luân hồi nặng nghiệp phận người
Nhìn em tôi những bùi ngùi...em ơi!
Còn đâu ánh mắt Thiên Thần
Còn đâu "cửa sổ tâm hồn" trời cho!
Em là tất cả khổ đau
Trần gian gom lại để đày đọa em
Thấy gì? em ngước mắt lên
Cho tôi chết lặng...trái tim bùi ngùi...
Cho tôi cảm thấy nhỏ nhoi
So với đau đớn đang dày vò em


Tôi gần em được bao lâu?
Tôi ru em được mấy câu tình người?
Rồi ra, tôi cũng xa rời
Bỏ mặc em với "Thiên Đường khổ đau"
Bỏ mặc chiếc chiếu em nằm
Cái nôi ngơ ngẩn,cái giường ngẩn ngơ
Chỉ ngần ấy thứ gần em
Chỉ ngần ấy thứ bên em suốt đời

Em tôi ơi! em tôi ơi!
Luân hồi nặng nghiệp,phận người biết sao!
Lạy trời trong giấc chiêm bao
Cho em tôi thấy lời chào bình minh
Cho em tôi thấy nắng lên
Cho em tôi thấy bình minh cuộc đời

Hồn tôi treo cạnh bên nôi
Mong em ấm mộng...tôi chào tôi đi


Tuyền Linh