Người Qua


Mùa Đông em loài chim lạ
Dạo chơi mảnh sân hồn ta
Chạm tơ gieo tình sóng dại
Thành những khói sương ngọc ngà

Cuồng say nhớ từng phút vội
Nồng ấm mong tìm gọi nhau
Đời như xóa ngàn đá nhọn
Cỏ lá êm quên khổ đau

Tình dấy men thành vị ngọt
Thắp nến bao nhiêu mộng mơ
Nồng gió Xuân trong giá lạnh
Đời thắm lung linh màu tranh

Người qua hoa còn hé nụ
Tình trao đã dâng cùng mây
Về đêm nhớ nhung khắc khoải
Giử chút lưu ly đời này

Tay anh cõi trời quá rộng
Che ngang một mảnh hồn sơ
Cho ta những ngày ấm mộng
Xin đời khoảnh khắc huyền mơ

Chiều nghiêng nắng vàng xa lạ
Loài chim đã quên vườn xưa
Còn đây dấu hài một thuở
Và người dõi mắt trông xa


Cát Biển