Ngày Xưa Mấy Hạ
Gập ghềnh lối hạ, bóng chiều vênh, Xác nắng đu đưa, lá dập dềnh, Ký ức chông chênh, hồn mắc cạn, Đường về dĩ vãng, gót buồn tênh. Mông mênh khói lạnh nghẽn lòng sông, Nhung nhớ trên vai mỏi chất chồng. Nửa kiếp long đong triền đất lạ, Ngày xưa mấy hạ biết còn không? Thẹn thùng manh giấy nhỏ chuyền tay, Thấp thoáng sân trường, vạt trắng bay. Dốc đá loay hoay trầy gót ngọc, Bút cùn trằn trọc, ánh dầu lay. Dạn dày tuổi phượng, bước thung dung, Chân trước chân sau bớt ngại ngùng. Điệp khúc tao phùng vang khắp ngả, Dặt dìu cuối hạ lối về chung. Năm tháng mịt mùng nẻo Bích câu, Nào hay đời sẵn lắm cơ cầu, Tranh thu đã dợn màu xa cách, Róc rách canh khuya mạch nước sầu. Con tàu cuối hạ khách dần vơi, Nhạt nhẽo môi khô biếng nói cười. Tiếng hát xa người, xa phố chợ, Bài ca dang dở sớm thay lời . Lắc rắc mưa rơi nát dặm trường, Màu son phấn hả chết trong gương. Mân mê xác dã tràng khô héo, Lạnh lẽo đôi mi nẻo cuối đường. Cuộc đời từ đó chuỗi mùa đông, Con nước lênh đênh chảy lệch dòng. Bướm cũ bềnh bồng trên xác lá, Ngày xưa mấy hạ biết gì không? Phố tối mưa dầm loãng bước chân, Ngậm ngùi nghe dế khóc thương thân. Bơ vơ khúc nhạc trầm se sắt, Nắng hạ ngày xưa tắt mấy lần. Đường trần lận đận bước về đâu, Ngất nghểu trong tim một núi sầu. Xưa lỡ lầm theo câu hẹn ước, Một đời xuôi ngược, bóng tìm nhau. Nắng hạ ngày nao có đến đây, Vỗ về ru giấc ngủ đêm nay, Cho hương đau tỏa đầy chăn gối, Cho nuối tiếc quen lối đọa đày. Lặng vày giọt nắng giữa đêm đông, Mắt khép rưng rưng tự dối lòng. Chốn cũ, trong vòng tay kẻ lạ, Ngày xưa mấy hạ nhớ gì không? Cali, 3/2008
Trần Văn Lương
|