NGÕ HOA
Vừa qua cuộc trầm luân Lòng nhẹ nhàng thư thái Dòng sông mang khổ phần Tưới mát bờ hoa dại. Ai đi tìm cứu rỗi Bỏ mặc người thế gian mãi mê trong lầm lỗi lung lay cánh hoa tàn. Một lần tiễn người đi Cuộc đời còn lại gì Những tháng năm trống vắng Bia đá nào khắc ghi. Chân lạc vào ngõ hoa Chỉ còn lại mình ta Nhụy hương chừng ươm nụ Lơ lửng ánh trăng tà. Hồn phiêu diêu cõi lạ Người có thấy gì không Cửa vườn đang rộng mở Mời gọi khách lưu vong. Hoa vẫn nở ngoài song Ai vẫn hoài ước mong Những gì chẳng thể có Phủ ấm tình hư không. Cuộc đời là ảo ảnh Sự thế lắm phù du Ta ôm niềm cô quạnh Trầm lặng cõi xa mù.
Đỗ Thị Minh Giang
|