HÓA THÂN


  (Cảm tác khi đọc thơ và cuộc đời Hàn Mặc Tử)

Tôi đã đến từ hư vô cùng tận,
Tôi chào đời bằng tiếng khóc oa oa.
Nhìn nhân gian trống rỗng lạ xa,
Tìm sữa mẹ và tìm hơi ấm.
Người nuôi tôi thức ăn và tình cảm,
Cùng vui buồn cùng mơ mộng xa xôi.
Sống vô tư và cảm thấy yêu đời,
Bỗng một hôm tôi hóa thân thành sâu bọ.
Tôi run rẩy nhìn đời đầy lo sợ!
Tránh loài người giẫm nát thân tôi.
Luồn lách trong đêm để ngắm sao trời,
Thở no không khí nhìn người qua lại.
Thấy bóng người tôi rùng mình kinh hãi,
Thấy mặt trời tôi ái ngại dấu thân,
Nhìn hoàng hôn tôi mong ngóng không cùng,
Vì tôi sẽ được hòa mình vào đêm tối…
Ðể không còn ai nhìn tôi soi mói.
Xác thân tôi dù kinh tởm xấu xa,
Dù đớn đau như xé thịt xé da,
Tôi cam chịu nhưng xin đừng hắt hủi!
Tôi đã ra đi ẩn mình thui thủi,
Ðến một phương trời xa lạ để hóa thân.
Làm con người trong thế gìới tận cùng,
Của đau thương của chán chường tuyệt vọng.
Nỗi cô đơn hằn sâu cơn ác mộng,
Ôi!  Ta đã từng sống với những kẻ thân thương?!
Hoài niệm làm chi thêm thấm đậm nỗi buồn,
Rồi sẽ về nơi hư vô cùng tận…
Cỏi trần gian không còn vương vấn,
Tôi ra đi lòng thanh thản,  vô lo…


Ái Hoa