NHẸ NƯƠNG MÂY BỒNG


Thu về chiếc lá vàng rơi
Vèo bay trần thế cuộc đời  lãng trôi
Đôi khi lòng chợt bồi hồi
Tình vương ngọn khói lên đồi thăng hoa
Hoài ôm ước hẹn trăng tà
Gởi thương về nhớ ngân hà ru đêm
Dòng sông hạnh phước êm đềm
Niềm vui viên thỏa thuyền quyên bến nào
Nguồn ân suối ái tâm giao
Tương tư sóng vỗ dạt dào yêu đương
Chân lần núp bóng tà dương
Hồn lâng lâng khẽ nhẹ nương mây bồng
Hư vô về chốn hư không
Cuộc vui nào cũng chìm trong nắng tàn
Mộng du một thưở miên man
Bên bờ ngộ giác muôn vàn tịnh thân
Tiếng kinh cầu lễ vọng ngân
Linh hồn yên nghỉ trắng ngần tâm tư


Đỗ Thị Minh Giang