HÃY NÓI VỚI EM

Thụy Khanh

 

Khuya nay, Sơn lại đi làm về trể.  Mai cứ trăn qua trở lại, cố thả hồn theo điệu nhạc buồn xa xưa qua tiếng hát trầm ấm của nữ ca sĩ mà nàng ái mộ nhất với hy vọng sớm thoát khỏi tâm trạng bồn chồn, mỏi mòn chờ đợi.

- Ước gì mình ngủ thiếp đi trong lúc này thì hay biết mấy!  Mai nghĩ.

Mai nhẹ trở mình lần nữa, lắng tai nghe dường như có tiếng xe đang chạy về hướng nhà mình.

- Chắc anh ấy về tới rồi đây.

Mai nhỏm dậy, xỏ chân vào dép, định ra mở cửa.  Nhưng không phải…chiếc xe chạy vụt qua.  Nàng thở dài, ngã vật ra giường, nước mắt rưng rưng.  Trời hôm nay lạnh ghê lạnh gớm, Mai chợt cảm thấy cô đơn, lạnh lẻo hơn bao giờ hết!

Đã bao lần, Mai ôn tồn dặn dò chồng:

- Hôm nào anh về trể, nhớ gọi điện thoại nói với em một tiếng dể em yên tâm.  Đừng để em lo hoài, chắc có ngày em đau tim chết mất!

Như hồi mới cưới, Sơn đã âu yếm vuốt nhẹ đôi má vợ, bật cười thành tiếng rồi nói :

- Anh bận lu bù, làm gấp món hàng cần giao vào sáng hôm sau.  Không còn tâm trí đâu mà nhớ tới em, cưng ơi!

Lúc ấy, khi tình vợ chồng còn nồng thắm, Mai dễ dãi nhoẻn miệng cười thông cảm, tiển chân chồng bằng chiếc hôn dài tưởng chừng như không bao giờ dứt.  Thế rồi, thời gian thắm thoát đã 6 năm qua.  Cả ngày loay hoay với mớ hàng may và hai con nhỏ, Mai mệt phờ cả người, tối đến ngã lăn ra giường ngủ vùi.  Nửa đêm chợt thức giấc, vẫn chẳng thấy chồng đâu.  Bồn chồn, lo lắng, Mai không thể nào dỗ lại giấc ngủ giữa khuya.  Mỗi phút trôi qua là thêm một nỗi lo âu : Anh ấy ngủ gật, lạc tay lái gây ra tai nạn, mang thương tích đầy người rồi chăng?  Anh ấy đang làm việc hay đang hẹn hò với ai đây?  À, mấy lúc sau này, anh ấy đi đâu, khi nào về cũng chẳng thèm nói cho mình biết.  Nếu nàng có hỏi thì Sơn chỉ ậm ừ rổi vội vã khoác áo ra đi.  Bỗng những mẫu chuyện tình tự lăng nhăng thường xảy ra trong các hãng xưởng, nơi làm việc mà chị Lan hăng say kể có dây có nhợ vào trưa nay khiến Mai cảm thấy nóng ran cả mặt.  Chẳng lẽ nào…

Chừng thấy bóng chồng về,  Mai thở phào nhẹ nhỏm.  Vừa dọn bửa ăn khuya cho chồng vừa nhẹ nhàng trách móc :
 
- Đêm nay, anh lại về trễ mà sao không gọi cho em hay để em lo quá chừng!

Tay lật từng trang báo, mắt hờ hững lướt trên những hàng tít lớn, Sơn gắt gỏng trả lời :

- Người ta đi làm việc mệt muốn chết, có được nghỉ ngơi chút nào đâu mà gọi chớ!  Đòi hỏi chuyện gì đâu không…

Mai đành lặng lẽ bỏ vào phòng, ngấn lệ rưng rưng. Nàng tưởng tượng như có vật gì thật khô, thật cứng đang chận nơi cổ, đè lên tim.  Nàng ao ước được kể kể bao nỗi niềm tâm sự với Mẹ, với đứa em gái cho vơi bớt chút sầu đau nhưng quanh đi quẩn lại nào có một ai!  Quả thật, Mai đã phải cam tâm chịu đựng cảnh lạnh lùng, bẳn gắt như thế này trong suốt hai năm qua.  Còn đâu nữa những ngày tháng mặn nồng của thuở ban đầu đầy hương vị ngọt ngào, êm ấm ấy!

Đến một lúc nào đó, Mai đâm ra đổ lì, chẳng còn muốn nói năng chi, cứ lẳng lặng làm những công việc hàng ngày như nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc con cái, may vá chút  ít, sống vò võ trong cái thế giới riêng tư, cô độc của mình.  Lắm lúc, Mai tự hỏi :

- Như thế này là mái ấm gia đình sao? Như thế này gọi là vợ chồng hòa hợp chia ngọt xẻ bùi sao?

Có lần, Mai vừa khóc vừa tâm sự cùng chị Lan, người bạn thân thiết nhất của mình.  Vừa nghe xong, chị trợn mắt :

- Làm gì mà phách lối dữ vậy?  Gặp chị đó hả, chị sạt lại một tăng chứ đừng tưởng bở!  Đành rằng chồng em đi làm cực khổ, dễ sinh ra tính cáu gắt.  Nhưng em ở nhà, vừa may vá, vừa chăm sóc con cái, quán xuyến mọi việc trong nhà, cũng bận rộn lắm, chứ bộ sung sướng chi?  Đã vậy, suốt ngày còn phải tự giam mình trong nhà, tâm thần kém thoải mái, chỉ mong chồng về để được cùng nhau vui vẻ chuyện trò.  Hay tại chú ấy nghĩ rằng mình đi làm kiếm được nhiều tiền hơn, chú lên mặt khinh khi em chứ gì?  Xời, người ta thường nói : “Của chồng, công vợ” mà, đâu thể làm tàng như vậy được!

Nghe chị bạn thao thao bất tuyệt, Mai cảm thấy tinh thần phấn chấn như tìm được đồng minh, như vừa được tiếp thêm sinh lực.  Tối hôm ấy,  Mai thay đổi chiến lược, phen này ta không cần phải nhỏ nhẹ nữa…Hậu quả là tình thế trở nên tồi tệ  hơn,  Sơn lớn tiếng tranh luận, dằn mâm xán bát.  Phần vì khiếp vía, phần vì lo con cái thức giấc nửa đêm,  Mai đành lặng câm, thui thủi trở về phòng, lại trào tuôn nước mắt như mọi khi.
     
* ~ *  ~ * ~ * ~ * ~*

Trưa nay, Sơn ra phố, bắt gặp Minh, người bạn già cùng Sở, đang vội vã bước ra khỏi tiệm thực phẩm Á châu.  Sơn bước tới, vồn vã chào hỏi :

- Đi shop hả anh Minh?  Mua gì mà lắm thế?

Nâng cao cặp kính lão, Minh niềm nỡ trả lời :

- À, ghé mua dùm cho bà nhà tôi chút thức ăn  ấy mà.  Còn chú mày đi đâu coi bộ thong dong thế?

- Thì ở nhà chẳng có việc gì làm nên buồn tình, đi lang thang cho đỡ buồn vậy mà.  Hay mình vào tiệm, làm ly cà phê phin đi anh.

Minh ngần ngừ, lộ vẽ phân vân :

- Cũng được!  Nhưng chú mày lại đấy ngồi trước đi, chờ tôi gọi cho nhà tôi một tí rồi tôi sẽ đến sau.

Chừng thấy Minh ngồi vào ghế, Sơn buông lời châm chọc :

- Chà, kể ra anh có “hiếu” với vợ dữ hén!  Ngồi với tôi được bao lâu mà phải gọi báo cáo với vợ nghe có bài bản dữ vậy?

Minh cười hể hả :

- Hiếu với chả hiếu gì, chú!  Mình nhắn với bà ấy vài câu, đâu có mất mát hay khó khăn chi.  Mình làm vậy để cho bà ấy yên tâm, khỏi phải lo lắng tội nghiệp!  Như chú cũng biết mà, tính đàn bà thường hay lo vớ vẫn.  Cánh đàn ông tụi mình nên thông cảm cho các bà.  Vã lại, có thương yêu chồng, vợ mình mới lo cho mình từng li từng tí.  Chứ như cái ông hàng xóm bên cạnh có đi tới tối mịt tối mù, đi liền tù tì mười ngày mười đêm, thử xem vợ mình có thèm để tâm lo nghĩ không cơ chứ?

Và còn một lý do quan trọng hơn khiến tôi cần phải gọi về cho nhà tôi là vì…chú biết không, con cái chúng tôi đều khôn lớn cả rồi, mà cho dù chúng còn nhỏ tuổi đi chăng nữa, chúng cũng thường để ý học hỏi lời ăn tiếng nói cũng như cung cách cư xử của cha mẹ.  Cụ thể là chuyện này đây, mỗi lần các cháu ra ngoài, vợ chồng tôi đều dặn các cháu phải nói rõ là chúng nó đi đâu, đi với ai, chừng nào về để chúng tôi được yên tâm cũng như để lỡ có xảy ra chuyện gì bất trắc thì cha mẹ còn biết đường mà tìm kiếm.  Vậy thì chúng tôi cũng nên làm đúng y như vậy.  Bởi thế, nhà tôi cứ nhắc nhở tôi :
                                         
                                           Dạy con từ thuở còn thơ,
                                   Muốn con nên tốt, ta thời làm gương.

- Hi, hi…Chú xem, vợ tôi lẩm cẩm thế mà cũng có tâm hồn thi sĩ lắm chứ bộ!
Sơn ngồi chống cằm, mắt bâng quơ nhìn vào khoảng không trước mặt, lộ vẽ trầm tư suy nghĩ về một vấn đề gì quan trọng lắm.
                                                 
                                                 * ~ * ~ * ~ * ~ * ~ *

Minh vừa đặt chân về đến nhà đã nghe bà vợ dài giọng đẩy đưa :

- Bố chúng bây đi mua có ngần ấy thứ mà la cà lâu dữ ha?  Ghé thăm cô nường nào thế?

Minh cười hinh hích, phết vào mông vợ một cái :

- Đã báo cáo rồi mà còn bày đặt  cật vấn, điều tra như FBI không bằng.  Cần chi cô nường nào nữa chứ?  Chỉ cần cô nường này thôi cũng đủ hạnh phúc mê tơi rồi.

Vợ nguýt chồng :

- Già khú đế rồi mà vẫn  còn trửng giỡn, không sợ con cái nó cười cho.  

Minh quay sang ôm eo ếch vợ :

- Già về tuổi tác thôi vì làm sao ta có thể níu kéo được dòng thời gian, phải không mình?  Nhưng cái tâm, cái tính, cái tình  là do tự mình có biết thường xuyên giữ gìn, vun xới và bồi đắp để chúng luôn được tươi thắm hay không.  Như mình thấy đó, những phụ nữ lớn tuổi ở phương Tây thường ăn mặc diện hơn người mình nên họ cảm thấy trẻ trung hơn, yêu đời hơn.  Anh nghĩ họ làm vậy mà có lý đấy mình à!  Ngày mai, anh sẽ đưa mình đi sắm vài cái áo đầm may bằng vải hoa, mặc vào cho mấy bà bạn lé mắt chơi.

Vợ phết vào vai chồng một cái rõ đau.  Thề rồi, hai vợ chồng tuy tuổi chẳng còn thanh xuân nhưng tâm hồn vẫn thanh xuân, vừa ríu rít kể cho nhau nghe chuyện nọ chuyện kia vừa bắt tay chuẩn bị buổi cơm chiều có món canh chua bạc hà, thịt kho hột vịt mà cả nhà đều ưa thích.

Ôi!  Ước gì Sơn được nhìn ngắm cảnh vợ chồng Minh đùa vui cởi mở, đầm thắm như thế này, nhờ đó chàng có thể hiểu ra rằng sự quan tâm và tôn trọng lẫn nhau là yếu tố vô cùng quan trọng để tạo dựng và gìn giữ hạnh phúc lứa đôi ngày càng bền vững bất chấp sự xuôi chảy của dòng thời gian.  Và cũng nhờ đó, Mai sẽ sung sướng hưởng trọn quãng đời hạnh phúc còn lại, từ bỏ những đêm dài vò võ đợi chồng với  tâm trạng âu lo và cô độc.

Thụy Khanh