Hoa Sứ Trắng


Nhà em xưa chung lối nhà tôi
Cây hoa sứ vươn tàn che bóng mát
Nụ đầu đời thanh bình hoa nở ngát
Đêm hạ nồng hương ray rứt không gian

Tuổi thơ tôi êm ả thân quen
"Úp lá khoai, mười hai bông sứ "
Trò cút bắt trốn tìm
Mãi mãi tôi, người đi tìm kiêm

Rồi một ngày, em thẹn thùng chợt lớn
E ấp duyên hoa sứ ma'i tóc hong
Rồi một ngày, tôi nhìn em, bỗng mất
vòng sứ hoa trò cưới giả vợ chồng

Dòng đẩy đưa
Tôi thành người viễn xứ
Hoa học trò cài duyên em mười tám
Canh thư xanh theo cuộc chiến thưa dần

Hai mươi năm,
tôi quẩn quanh lạc lôi một ngõ về
Cội hoa sứ ngu ngơ mặt lạ
Tôi tìm tôi giữa thành phố hôn mê
Em, nước mắt, tay bế bồng hóa đá

Hoa sứ trắng,
hương thời gian bảng lảng
Hoài hoài âm ngùi cánh lãng quên
Mãi mãi tôi với trò tìm kiêm
Cánh hoa xưa ray rư't hương đêm


Vũ Quyên