AI CHỜ AI?
Chiều buồn đếm lá vàng rơi Bao nhiêu lá rụng chưa vơi nỗi sầu Tìm người nào biết nơi đâu Lệ xưa nay đã nát nhầu tâm tư Thôi đành gởi nhớ qua thư Gió đưa ảo ảnh phù du cuộc đời Đã qua xa quá một thời Hè về nhặt cánh phương rơi sân trường Ba mươi năm vẫn còn thương Dấu chân gõ nhịp con đường quen xưa Dưới tàn phương trổ nửa mùa Em chờ ai đó, ai nào có hay? Vói tay bắt chiếc lá bay Tha mơ theo gió hoa cài tóc mây Môi em nở nụ tình đầy Hồn anh sa xuống má hây hây hồng.
Đỗ Thị Minh Giang
|