Một thoáng hương xưa

Nguyễn Thế Hoàng

 

Sau thời gian lặn lội tìm kiếm vợ chồng tôi mua được ngôi nhà vừa ý. Nhà xây cất trong khu gia cư đông đúc nằm ngay trên đại lộ về hướng đông thành phố tiện lợi sự đi lại. Xung quanh nhà đất rộng trồng cỏ xanh mượt, những luống hoa khoe sắc trước nhà. Phía sau có hồ thiên nhiên rộng, nước thật sâu màu xanh đậm. Những đàn vịt trời thỉnh thoảng từ đâu đáp xuống độ vài chục con, tắm nước, đớp mống, bơi lội thênh thang trông vui mắt. Bên kia hồ là khu rừng thông cao, hoang dã, tạo quang cảnh thô sơ thông thoáng trầm mịch.

Nhà mua lại của một gia đình đã dời cư đến tiểu bang khác. Thời gian đầu dọn đến vợ chồng tôi tò mò muốn tìm hiểu láng giềng hai bên để làm quen, nhưng ở cái xứ năm tháng cửa đóng then gài này thấy cũng khó khăn. Vậy mà Ngọc, bà xã tôi đã làm nên chuyện. Một hôm nàng báo cáo rành rọt :

- Anh, nhà bên phải mình là vợ chồng người Mỹ trẻ măng trông rất trí thức. Mỗi sáng chồng veston, cà vạt chững chạc. Vợ váy ngắn váy dài, áo khoác áo choàng, mỗi người đi một xe mới. Đến chiều họ lần lượt về cho xe vào garage, đóng kín cửa. Chẳng bao giờ thấy họ bước ra ngoài. Nhà bên trái lại khác, chỉ có một cô gái Việt Nam, ăn mặc lịch sự, nom cũng độ dưới ba mươi. Sáng cô ấy lái xe ra khỏi nhà sớm, tối mới về. Dường như cô ấy chỉ ở một mình. Em đoán có thể cũng công tư chức hay chuyên viên gì đây. Có người Việt Nam ở cạnh nhà, lại là một cô gái, em muốn làm quen, dù gì cũng láng giềng, cùng màu da tiếng nói
.
Nghe vợ nói, tôi đoán chừng :
- Có thể chồng cô ấy làm ăn xa, lâu lâu về một lần. Cũng có thể cha mẹ ở đâu đó, lại muốn ra riêng một mình để có cuộc sống tự do theo ý muốn.

Một buổi sáng chúa nhật nghỉ, Ngọc và tôi hì hục xới một ít đất sau nhà để trồng rau cải. Công việc gần xong thì cô gái Việt Nam cạnh nhà bước ra, đến gần chúng tôi tưoi cười xã giao :
- Chào cô chú. Cô chú cũng chịu khó trồng tỉa, khi nào có cho cháu được ăn ké với nhé..
Ngọc ngẩng nhìn cô gái đáp :
- Cô chớ lo. Gần gũi với nhau, khi cần cô cứ tự nhiên.
           Ngọc lại thăm hỏi :
- Hôm nay chúa nhật được nghỉ, cô không đi đâu chơi sao ? Dọn về đây gần tháng, vậy mà chưa có dịp quen biết nhau.
Cô gái nhanh nhảu :
- Cô chú gọi cháu bằng cháu đi, cháu còn nhỏ tuổi, chưa tới ba mươi. Cháu tên là Vi Vi.
Thấy cô gái vui vẻ giới thiệu, tôi nói :
- Cháu vui tính, cô chú thích. Nếu cô chú có con cũng bằng hoặc hơn Vi Vi đó.
- Cô chú chưa có anh chị nào ?
- Chưa cháu ạ. Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm mà vẫn vậy.
Tôi trả lời và nhìn cô gái có tên Vi Vi vừa quen nhau. Con nhỏ có nước da thật trắng. Mái tóc đen đổ tràn xuống lưng. Khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm có duyên. Đôi mắt to, đen long lanh và đặc biệt trên nét mặt thoáng gợn nét u buồn lãng mạn. Tôi nhìn thật kỹ Vi Vi như bị cuốn hút vào hình ảnh quen thuộc xa xôi nào đó từ trong tiềm thức phát hiện khó có thể xác định.
Vi Vi phân bày :
- Cô chú à, mẹ cháu cũng không có ai....chỉ duy nhất một mình cháu.
Vừa lúc có tiếng điện thoại reo từ trong nhà. Vi Vi nói vội vã :
- Xin lỗi cô chú, cháu có điện thoại.
Ngọc nói vói trong lúc Vi Vi bước vào nhà :
- Lúc nào rảnh, Vi Vi qua nhà cô chú ăn cơm, nói chuyện cho vui.
Rồi bẳng đi một dạo, vợ chồng tôi cũng chưa gặp lại Vi Vi, vì hằng ngày đi làm về, Vi Vi ít khi ra ngoài.
Vào một buổi sáng ngày lễ Memorial Day được nghỉ, Ngọc lái xe đi thăm một người bạn vừa đi Việt Nam về. Tôi thường ngồi đọc sách nơi phòng khách thì có người bấm chuông. Mở cửa, tôi thấy Vi Vi mĩm cười chào tôi lấp bấp nói :
- Chú ơi, cháu xin lỗi làm phiền chú. Cái đèn bóng dài ở phòng ăn nhà cháu sao cứ chớp chớp, cháu chẳng biết phải làm sao, nhờ chú có cách gì không ? Gọi thợ bất tiện quá.
Tôi vội theo Vi Vi qua bên nhà. Sau khi bắt thang xem xét bóng đèn, tôi nói :
- Cái biến điện bị hỏng, chú đi mua cái mới về thay cho Vi Vi.
Dứt lời, tôi lái xe đến Home Depôt mua cái biến điện mới đem về và chỉ chừng mười phút sau bóng đèn lại sáng. Vi Vi mừng rỡ :
- Cám ơn chú. Chú giỏi quá. Hai ba hôm nay cháu bực mình vì không có đèn trong phòng ăn. Mời chú ngồi uống nước.
- Được, để chú. Khi nào có gì cần, cháu cứ nói cô chú, đừng ngại.
Tôi ngồi xuống ghế trong lúc Vi Vi đặt ly cam vắt trước mặt. Tôi thoáng nhìn các phòng. Lối kiến trúc xây cất cùng một mẫu như bên nhà tôi. Vật dụng trưng bày trong nhà  thuộc loại đắt tiền. Có điều chẳng có bức hình nào của những người trong gia đình treo trên vách từ phòng ăn qua phòng khách. Tôi có ý lợi dụng cơ hội để hỏi Vi Vi :
- Cháu à, chú có hơi tò mò. Cha mẹ cháu hiện giờ ở đâu ? Sao cháu lại sống một mình ?
Vi Vi thoáng nét buồn :
- Thưa chú, cháu không có cha, cũng có nghĩa là cháu không còn cha. Nghe mẹ cháu bảo cha cháu đã mất lúc mẹ đang mang thai cháu.
- Ngày trước cha cháu làm gì, mẹ có kể cho cháu nghe không ?
- Mẹ nói cha cháu ngày trước đi lính Việt Nam Cộng Hòa bị mất tích trong lúc đánh nhau đang lúc mẹ cháu gần ngày sanh cháu.
- Ở Việt Nam,  quê cháu ở đâu ?
- Nhatrang chú ạ. Nghe mẹ cháu nói chứ cháu chẳng biết Nhatrang là chỗ nào, vì lúc đó cháu mới biết đi lửng chửng.
Tôi lẩm bẩm hai tiếng Nhatrang...Nhatrang... trong niềm xúc động như gặp được người cùng quê quán trên xứ người.
- Cô chú cũng ở Nhatrang đó Vi Vi.
- Vậy hả chú. Hai gia đình cùng quê ở gần nhau, từ nay cháu chẳng còn cô đơn khi được ở bên nhà cô chú.
Một thoáng bâng khuâng gần gũi nhè nhẹ len lỏi vào tâm hồn, tôi bưng ly nước rồi tự nhiên nói :
- Chú nhìn cháu sao trông quen quen ở đâu đó.
Vi Vi không chú ý lời tôi,  kể lể :
- Nhiều năm trước gia đình cháu ở miền Bắc, lạnh quá, lại về đây và mua ngôi nhà này. Được chừng hơn năm mẹ cháu đi Cali hùn hạp với một người bạn sang một shop bán quần áo, vải vóc, mỹ phẩm và giao cháu ở giữ ngôi nhà này. Lâu lâu mẹ lại về một lần thăm cháu vài hôm rồi trở qua lại. Thường xuyên hai mẹ con thích nói chuyện trên phone.
- Cháu lớn tuổi rồi sao chưa lập gia đình ?
Vi Vi nhìn tôi, bẽn lẽn :
- Cháu chưa dám nghĩ đến điều đó. Mẹ cháu suốt cuộc đời vẫn ở vậy để nuôi cháu khôn lớn có sao đâu chú ! Lấy chồng để không ai chăm sóc mẹ và ở bên mẹ lúc tuổi già. Gia đình cháu đâu có ai. Cháu lại sợ lấy chồng rồi không may như cuộc đời mẹ cháu thì cháu chẳng biết tính sao !
Một lần nghe Vi Vi nói tôi cảm động và quí mến đứa con hiếu thảo, lòng mơ ước sao mình không  may mắn có được đứa con như Vi Vi. Trước khi đứng dậy ra về, tôi nhắc lại :
- Mình cùng quê quán bản sở, mới quen biết nhau, cô chú quí mến cháu như con. Nhà sát vách, đêm hôm hoặc bất cứ có điều gì cháu cứ kêu cô chú nhé.
Tôi đem chuyện kể lại Ngọc, nàng bảo cũng rất cảm tình với  Vi Vi, và như tôi, nàng cũng ước gì có được đứa con như Vi Vi để tuổi già đở cô quạnh. Mai mốt nằm xuống còn có người khóc mình bớt lạnh lẽo. Tôi biết Ngọc ước muốn có một đứa con gái. Nàng thường đến nhà những người bạn có con gái lân la trò chuyện cười đùa với lũ trẻ. Đôi lúc Ngọc còn chở mấy cô nhỏ ấy về nhà bày vẻ nấu nướng các món ăn cùng ăn và cùng vui đùa. Nàng nói là đang thể hiện thiên chức làm mẹ.
Kể từ hôm đó Ngọc qua lại với Vi Vi vào những dịp thuận tiện và ở lại suốt cả buổi tối. Vi Vi cũng sang nhà tôi vào giờ rảnh. Hai cô cháu quấn quít bên nhau ăn uống cười đùa thật tâm đầu ý hiệp. Thấy vậy tôi nói đùa :
- Vi Vi thích làm con nuôi của cô chú không ?
- Cháu thích lắm. Để cháu nói với mẹ cháu, nếu cô chú muốn.
Ngọc lo lắng :
- Nếu mẹ cháu ở Cali không bằng lòng thì sao ?
- Mẹ cháu cưng chiều cháu lắm mà cô chú khỏi lo. Tuy nhiên cháu cũng phải hỏi qua ý kiến của mẹ không thì mẹ buồn.
Tình cảm giữa vợ chồng tôi với Vi Vi mỗi ngày thân mật. Những gì Vi Vi không giải quyết được tôi đều giúp cháu. Ống nước bồn rửa chén rò rĩ, đinh ốc cánh cửa long ra, vòi nước tưới cỏ bị nghẹt, slide door kẹt không kéo được, chiếc xe không nổ máy...ngay cả việc cắt cỏ xung quanh nhà tôi giúp Vi Vi một tay đở phải thuê mướn.

Một buổi chiều cuối tuần đi làm về tối mịt, Ngọc nói với tôi :
- Anh, lúc chiều Vi Vi chạy qua nói mẹ cháu vừa ở Cali về thăm. Sáng mai Vy Vy đưa mẹ sang giới thiệu mình anh ạ.
- Em đã nhìn thấy mẹ của Vi Vi chưa ?
- Chưa. Lúc chiều đi làm về em nghe Vi Vi bảo mẹ cháu lái xe đi đâu đó.
Tôi gợi ý :
- Ngày mai mình làm món gì đãi khách chứ em ?
- Em đã nghĩ đến rồi anh.
Sáng chúa nhật nghỉ, tôi thường ngủ dậy trễ. Ngọc thức sớm đang loay hoay trong bếp với nồi bún măng vịt và con gà nhồi xôi. Thường sáng chúa nhật là hai vợ chồng chở nhau ra phố ăn sáng rồi đi chợ cho một tuần lễ. Hôm nay không theo thói quen, tôi phải ngồi nhà đợi khách. Đến gần trưa, Vi Vi mới đưa mẹ đến.
Hai mẹ con Vi Vi bước vào nhà, Ngọc tươi cười đon đả ra tận cửa chào mời khách. Tôi lững thững sau lưng vợ. Hai người đàn bà đang chào hỏi nhau :
- Chào chị. Em là Ngọc hân hạnh được gặp chị. Mời chị vào nhà.
- Em là Lài, mẹ cháu Vi Vi. Em nghe con em thường kể về anh chị, hôm nay mới có dịp đến thăm anh chị và gia đình.
Phần tôi hết sức ngỡ ngàng và mất bình tĩnh khi nhìn thấy Lài. Tôi chẳng nói được lời nào, đứng chết trân một chỗ trong lúc ba người nói cười rôm rả. Đầu óc tôi đang quay cuồng thắc mắc. Tôi có lầm lẫn ngộ nhận không ? Một Lài của một thời xa xưa và một Lài của hôm nay đang đứng trước mặt. Cùng khuôn mặt thoáng gợn nét u buồn lãng mạn kia kìa từ độ nào đã hằn sâu trên sắc nét Vi Vi mà tôi đã bắt gặp. Giờ đây trên vóc dáng khả ái, con người ấy đã có chút đổi thay theo thời gian nắng sương tuổi tác chất chồng, nét chững chạc trong phong cách của một thiếu phụ đài các.
Tôi đang cuốn hút theo những suy nghĩ của mình,  bổng thấy Lài khựng lại sững sờ nhìn tôi một thoáng bàng hoàng, nhưng rồi nét mặt nàng trở lại tươi vui :
- Chào anh ! Nhìn thấy anh em đang phân vân có phải anh là anh Tâm, thiếu tá Tâm, tiểu đoàn Hắc Hổ ngày trước ở Banmêthuột ?
Trước câu hỏi chính xác không ngờ trước, tôi chợt hiểu ra rằng Lài đang như cố nén cơn xúc động trưóc sự gặp gỡ bất ngờ giữa hai người, tôi điềm tĩnh trả lời :
- Vâng, tôi là Tâm như chị vừa nói. Lâu lắm rồi từ ngày đó chị Lài vẫn còn nhớ, hôm nay may mắn gặp lại chị thật không hân hạnh nào bằng.
Vừa nghe tôi nói, Vi Vi hớn hở reo mừng :
- A ha ! mẹ và chú Tâm đã quen  nhau từ trước rồi xem như cùng gia đình, con vui quá.
Ngọc hớt lời :
- Đời lính đi nhiều nơi mà chị, quen biết nhiều người là chuyện thường tình. Anh Tâm nhà em vẫn thường kể cho em nghe về những người anh quen biết trước đây.
Lài ngồi xuống ghế, nét mặt điềm tĩnh, nàng nói như giải bày:
- Chị Ngọc biết không, trước năm 1975 đã một thời em kinh doanh quán cà phê Mimosa của em tại Banmêthuột. Lúc ấy tiểu đoàn của anh Tâm thường tăng viện về đó. Sau mỗi chặng đường hành quân về nghỉ dưỡng quân, anh Tâm và các sĩ quan của tiểu đoàn vẫn thường trực quán cà phê của em. Vậy mà...vật đổi sao dời, mỗi người lưu lạc mỗi nơi...đôi khi cũng gặp lại...em cũng đã từng gặp lại vài người trước đó.
Dứt lời, Lài xoay chuyển câu chuyện :
- Em nghe con Vi Vi nói về sự quí mến của anh chị đối với cháu và còn giúp cháu điều này điều nọ. Không biết nói gì hơn,  em thành thật cám ơn vợ chồng anh chị trong lúc em bận rộn làm ăn ở xa lại được có anh chị ở bên cạnh Vi Vi, em thấy vững tâm.
Ngọc đở lời :
- Chị quá lời khen, Vi Vi dễ thương, ngoan hiền,  đức hạnh, vợ chồng em quí cháu như con ruột và còn ước muốn Vi Vi là con nuôi của mình chị Lài ạ. Chị cho Vi Vi làm con nuôi vợ chồng em đi. Nhà gần nhau, chị làm ăn ở xa, thỉnh thoảng chị mới về.
Nghe nhắc đến chuyện con nuôi, Vi Vi ôm cánh tay mẹ nũng nịu :
- Mẹ bằng lòng chứ mẹ ?
- Con thích không ?
- Mẹ bằng lòng thì con bằng lòng. Là con nuôi của cô chú Tâm thì con cũng vẫn là con ruột của mẹ.
Lài nhìn vợ chồng tôi :
- Anh chị yêu quí Vi Vi là diễm phúc cho nó. Thôi thì, cho em được trả lời sau. Em nghĩ...Lài khẻ liếc nhìn tôi...Vi Vi là con ruột của em, được anh chị yêu thương cũng là con của anh chị.
Những câu chuyện giữa hai người đàn bà đồng trang lứa và cháu Vi Vi vẫn tiếp nối thân mật và vui vẻ. Tôi không góp ý góp lời, ngồi im như pho tượng, lòng tràn ngập bao kỹ niệm của thời son trẻ đánh giặc và ăn chơi cùng mối tình đầu của một thời đã qua.
Tôi quay sang nhắc Ngọc chuẩn bị bữa ăn mời khách. Khi Ngọc bước qua phòng ăn, Vi Vi cũng theo gót Ngọc phụ công việc. Hai cô cháu quấn quít như bóng với hình. Còn lại hai người, Lài nhìn tôi trong ánh mắt dỗi hờn, khẻ nói :
- Em đã từng dọ hỏi tin tức về anh, nhưng anh vẫn biệt tăm. Nhờ trời lòng mong ước của em bao nhiêu năm đã đi qua,  hôm nay như toại nguyện. Vậy mà....anh quá hững hờ với em vậy anh Tâm ? Anh chẳng còn chút tình nghĩa gì với em sao hả anh Tâm ? Anh quá vô tình, anh nào có biết ! Em ghét anh ! Em thù anh, anh biết không ?
- Chứ anh biết làm sao bây giờ, Lài tha thứ cho anh.
- Anh tệ bạc với em trong suốt cuộc đời em. Hôm nay em muốn nói với anh, con Vi Vi, nó là con ruột của anh đó. Con của anh. Con của chúng mình anh có biết không ?
- Vi Vi là con ruột của anh ! Lài, em nói thật chứ ?
- Thật với giả, đừng hỏi nữa. Em cần gặp riêng anh.
- Lúc nào ?
- Chiều mai, lúc 3 giờ tại nhà hàng Phương Nam trên đường Rockentucky.
- Anh sẽ đến đó gặp em.
Bữa ăn dọn ra đã xong, Vi Vi qua mời mẹ và tôi qua phòng ăn. Suốt bữa tôi đâu còn đầu óc để thưởng thức các món ăn ngon miệng, sau khi biết được Vi Vi là con gái của mình. Còn Ngọc, Lài và Vi Vi huyên thuyên bao nhiêu câu chuyện, cười nói rất thân tình như chẳng có gì xảy ra.

Hai mẹ con Lài trở về bên nhà. Đêm lại về. Bầu trời sâu thẳm không một vì sao. Tôi đi ra đi vào, trằn trọc suốt đêm với những suy nghĩ trước chuyện bất ngờ tôi đâu thể lường được. Cả mãng đời trai trẻ làm thân lính chiến tung hoành khắp mọi miền Đất Nước, đánh giặc tả tơi, ăn chơi vi vút để cố tìm quên bao chết chóc hiểm nguy ngoài trận mạc. Ngày ấy như lời trần tình của Lài sáng nay, tiểu đoàn của tôi thường được tăng viện giải vây áp lực địch trên các mặt trận sôi động vùng Cao. Sau mỗi trận quần thảo sống chết với địch quân, tiểu đoàn thường được nghỉ dưỡng quân vài hôm tại thành phố Ban Mê sương mù đất đỏ. Tôi cũng như các sĩ quan tiểu đoàn thường trực quán cà phê Mimosa, cà phê Dạ Thảo...nằm trên đường Y-Jut qua khói thuốc và hương vị cà phê tìm giây phút thư giản giữa cuộc sống nhộn nhịp của người dân. Điều cốt yếu để ngắm nhìn người đẹp Cao Nguyên lượn phố có nước da trắng, đôi má ửng hồng duyên dáng. Cũng không bỏ sót những nàng nữ sinh áo trắng tóc thề mơn mởn ngang vai,  có đôi mắt bồ câu long lanh đen nhánh, đôi má hồng son...e ấp theo bước chân trên hè phố sau giờ tan học. Lính trận đã từng giây phút đối đầu sinh tử trước bom đạn kẻ thù ngoài rừng sâu thì khi về thành phố đâu còn lo sợ kiêng dè. Hễ gặp người đẹp là cứ tán từ A đến Z, dù được dù không, tán để mà tán, để cố tìm chút hương vị tình yêu rơi rớt đâu đó mà tự an ủi lòng đời vẫn còn đáng yêu bên xác người ngã gục, máu đổ thịt rơi từng ngày.
Qua những lần lui tới vui đùa tán tỉnh cùng bạn bè chiến hửu tôi đã lọt được vào đôi mắt xanh của cô chủ quán cà phê Mimosa xinh đẹp nhất vùng, nàng kiều nữ sắc nước hương trời nổi tiếng của thành phố Ban Mê. Trước mắt Lài tôi không còn địch thủ. Tình yêu đến với hai người thật nóng bỏng. đam mê và dâng hiến. Những thề non hẹn biển, Đất Trời chứng giám khi má tựa vai kề. Rồi Đêm Màu Hồng của chúng tôi được ấp ủ trong căn phòng ngủ ấm áp của Lài vào những đêm sương mù phũ kín không gian thành phố. Thời gian như ngừng trôi, Lài đã hiến dâng trọn đời con gái cho tôi không chút nuối tiếc:" Em trọn vẹn cho anh và tin tưởng vào anh. Em vẫn biết làm vợ người lính trận bấp bênh như ngọn đèn trước gió. Dù vật đổi sao dời, dù có chít vành khăn tang đi chăng nữa, em vẫn mãi là vợ của anh..." Câu nói của Lài như một nhắn gởi cuối cùng vào định mệnh khắt khe chờ đón cuối nẽo đường đời, cứ mãi dõi theo bước quân hành khắp nẽo đường Đất Nước.
Đời lính không an vị một nơi. Tiểu đoàn cứ luân chuyển nhiều nơi từ Quãng Trị đến đồng bằng sông Cửu. Tôi bị thương nặng trong một trận tử thủ ngập tràn xác địch và được điều trị tại Tổng Y Viện Cộng Hòa. Xuất viện,  tôi trở về với chiến hửu đồng đội, tiếp tục quần thảo với địch trên các tỉnh cuối cùng của Đất Nước cho đến ngày bóng ma Cộng sản thập thò cưỡng chiếm miền Nam. Rồi ở tù. Rồi vượt ngục. Rồi vượt biên đến miền đất hứa. Bóng dáng người tình của thành phố Buồn Muôn Thuở năm xưa như nhạt dần trên bước chân người lính qua cuộc đổi đời sắt máu, biến dạng, tắt ngấm như mãng sao băng tan biến giữa vòm trời cao. Bây giờ tóc đã điểm sương gần trọn đời người tôi gặp lại Lài, chân dung mối tình đầu đầy thơ mộng và đứa con ruột thịt tôi chưa bao giờ ngờ đến..!  

Hôm nay làm việc buổi sáng, tôi xin nghỉ buổi chiều để gặp Lài. Hơn ba giờ tôi mới đến nhà hàng Phưong Nam đã nhìn thấy Lài đang ngồi ở một bàn trong góc khuất bên trong. Tôi mĩm cười xuýt xoa :
- Anh đến có hơi trễ. Xin lỗi để em chờ.
Khuôn mặt xinh đẹp của người tình năm xưa vẫn còn đậm nét duyên dáng diễm lệ tuy không tránh khỏi vài nếp nhăn thời gian trên vầng trán thoáng gợn chút u buồn lãng mạn mà tôi cũng đã nhìn thấy được nơi Vi Vi. Lài nhìn tôi không chớp mắt :
- Anh ngồi với em đi anh Tâm. Ba mươi năm rồi còn sống sót để gặp nhau, anh có vui không ?
- Anh không ngờ định mệnh quá khắt khe không cho chúng ta được như ý.
- Anh thích ăn gì ? Mình cùng chọn thức ăn với nhau cho bữa cơm chiều anh nhé.
Tôi và Lài loay hoay với bản thực đơn. Đột nhiên Lài hỏi :
- Anh và chị Ngọc sống có hạnh phúc không ? Anh nhớ hãy giữ gìn hạnh phúc với chị cho đến ngày cuối cùng, đó là điều em mong muốn sau cuộc hội ngộ hôm qua.
- Không thể làm gì khác hơn. Anh nghe lời em. Gặp lại em anh ngỡ ngàng lẫn chua xót và cảm thấy e thẹn trước mặt em, Lài ạ, em tha thứ cho anh. Em đã sinh và nuôi nấng Vi Vi nên người anh hết sức cảm phục, quí trọng. Nó giỏi giang, thông minh, hiền thục, xinh đẹp đâu thua gì mẹ nó.
Lài ngắm nhìn tôi trong ánh  mắt thật buồn :
- Năm tháng trước em đã oán hận anh là kẻ bạc tình, chiếm đoạt hoa rồi vùi dập đời hoa. Sau này thì hết buồn giận anh rồi, lòng ước mong sẽ gặp lại anh để cho Vi Vi có tình thương của người cha. Em đã hỏi han, nhắn tin tìm kiếm anh, nhưng thất vọng, cứ lo sợ anh đã không còn nữa vì bom đạn vô tình đâu tránh được. Em sinh con, nuôi dưỡng, trôi giạt khắp nơi, lắm nổi gian nan. Em vượt biên đến xứ này một thân một mình, cũng đã từng qua những tiểu bang hỏi thăm anh qua những người quen biết. Sao anh nỡ bỏ em từ ngày ấy ? Anh có quá tàn nhẫn với em không anh Tâm ? Anh tàn nhẫn lắm mà.
Tôi chua xót với những lời trách móc của Lài chỉ biết nói lời tạ lỗi, đồng thời giải bày cho Lài biết hành trình cuộc đời của tôi sau ngày tiểu đoàn rời Banmêthuột.
Nghe xong, Lài thở dài :
- Duyên số chúng ta không có, đành chấp nhận sự an bài. Chuyện cũ ngày xưa như một thoáng kỷ niệm. Không hạnh phúc bên anh em vẫn giữ tròn tiết hạnh của người đàn bà có chồng dù không chung sống nhau. Anh nhớ chứ, em đã nói..." dù có chít vành khăn tang đi chăng nữa, em vẫn mãi là vợ của anh.." Giờ này em đã làm tròn trách nhiệm làm mẹ đối với Vi Vi - Lài đổi giọng - Anh Tâm, hãy cùng em thu xếp công việc cho ổn thỏa, nhất là Vi Vi, con gái của anh. Anh đã có suy nghĩ gì chưa ?
- Anh chưa biết phải tính thế nào ?
- Em nghĩ cũng dễ thôi. Anh và chị Ngọc yêu quí Vi Vi như con ruột, còn muốn nó là con nuôi. Vi Vi yêu thương anh chị như cha mẹ. Chi bằng chúng ta hãy nói rõ chuyện cho chị Ngọc và Vi Vi biết. Em tin chắc hai người thông cảm và bằng lòng không trách cứ chúng ta điều gì, vì anh đến với em trước khi  anh gặp chị Ngọc. Anh cảm thấy ổn thỏa không ?
Tôi đăm chiêu suy nghĩ :
- Chỉ còn cách phải giải quyết như thế. Ngọc và Vi Vi sẽ không phản đối vì hai người gần gũi thân mật như bóng với hình. Hy vọng mọi sự sẽ tốt đẹp.
Lài nói tiếp :
- Anh có trách nhiệm lo cho con gái mình yên bề gia thất. Em đã nhiều lần khuyên nhủ con lập gia đình, nó nhất quyết không chịu. Nó bảo lấy chồng rồi bỏ mẹ ai trông nom. Em để Vi Vi sở hửu ngôi nhà nó đang ở. Nhà đã trả dứt nợ. Vi Vi sẽ gần gũi bên vợ chồng anh. Phần em bận công việc làm ăn, khi rảnh rỗi em sẽ về thăm mọi người. Còn chuyện chúng mình...thì sao ? Anh suy nghĩ như thế nào anh Tâm ?
Hỏi rồi không để tôi trả lời, Lài nói như uất nghẹn :
- Giữa cuộc đời hôm nay anh và em hãy đối xử nhau trong tình bạn, phải như thế anh ạ,  mặc dù em vẫn còn yêu anh, không ai có thể thay thế anh trong tim em. Mọi sự chung đụng gần gũi không còn nữa, nên tránh xa. Anh hãy chung thủy và giữ hạnh phúc mãi mãi với chị Ngọc. Đừng để chị ấy có điều gì nghi ngờ  hoặc buồn phiền khi có sự hiện diện của em. Vi Vi cũng đã nên người, tuy nhiên tuổi trẻ vẫn còn thiếu sót, đó là trách nhiệm của anh phải lo cho con.
Bữa cơm trôi qua nhanh vì chẳng ai hứng thú gì trong việc ăn uống. Những lời nói của Lài thật chính đáng khiến tôi cảm phục và chấp nhận. Tôi nói :
- Anh sẽ thực hành đúng theo ý em nói. Anh cám ơn em. Anh đề nghị sau khi về nhà đêm nay chúng ta cùng nói cho Ngọc và Vi Vi biết chuyện của chúng mình.
- Đúng như ý em, vì vé máy bay của em chỉ còn ở lại một ngày mà thôi. Công việc buôn bán của em bề bộn, không thể thiếu vắng em.
Tôi và Lài nán lại vài phút nhắc một vài kỷ niệm ngày xưa của những ngày ở bên nhau. Trước khi ra về, không kiềm nổi lòng mình, tôi nắm chặt đôi tay Lài :
- Anh vẫn yêu em như ngày nào, mặc dầu chúng ta không sống bên nhau.
Lài nhìn tôi trong ánh mắt buồn sâu thẳm, khe khẻ rút đôi tay ra, giọng nói đầy van lơn :
- Đừng anh ..! Hết rồi ! Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, chỉ là một thoáng hương xưa ẩn trong tiềm thức sâu thẳm mỗi người. Chúng ta hãy để nó lắng xuống yên nghỉ im ắng một góc khuất nào đó trong tâm hồn. Em đã quen sống như thế này từ lâu rồi. Anh đừng lay động khối tình cảm của em đang ngủ yên. Anh Tâm ! anh hãy nghe theo ý em một chút.
Dứt lời, Lài nhìn tôi nở nụ cười bằng lòng cho số phận đã an bài, hôn phớt nhẹ trên má tôi rồi giục :
- Thôi chúng ta về anh ạ.
Về đến nhà, Ngọc đang chờ cơm. Tôi vội ăn qua loa cho xong bữa, chờ Ngọc dọn dẹp xong tôi nói :
- Mình ra phòng khách, anh có việc cần nói với em.
Ngọc thắc mắc khi tôi mở đầu câu chuyện. Tôi kể tỉ mỉ cho Ngọc nghe tất cả sự việc từ đầu đến cuối giữa tôi và Lài, và cuộc gặp gỡ giữa hai người chiều nay, đồng thời tôi xin lỗi Ngọc mọi việc tôi đã làm. Tôi nói cho Ngọc biết Vi Vi là con ruột của tôi. Sắc mặt Ngọc tái dần qua từng lời nói của tôi. Ngọc hoảng hốt :
- Hả ? Anh nói Vi Vi là con của anh ? Có chắc không ? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
- Anh suy nghĩ chín chắn lắm rồi. Em hãy bình tâm và chấp nhận cho anh. Chuyện xảy ra trước khi anh gặp em mà. Trai gái lớn lên sôi nổi bồng bột với mối tình đầu không ai tránh khỏi kết quả phải có của nó. Anh mong em có sự rộng lượng bao dung.
Ngọc ngồi im, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu nàng nói :
- Sự việc coi như đã rồi. Anh giải quyết như thế nào ?
Tôi kể lại ý kiến của Lài, và nói :
- Vi Vi là con của anh cũng là con của em, em hãy nhận vinh dự này. Anh có trách nhiệm với Vi Vi kể từ lúc này. Còn anh và Lài được xem như những người bạn. Lài và vợ chồng mình có bổn phận lo cho con.
Ngọc mĩm cười hòa dịu :
- Em không trách cứ anh điều gì. Ai cấm được thanh niên nam nữ mới lớn sôi nổi cuồng nhiệt trong những mối tình đầu trước khi lập gia đình. Còn đối với Vi Vi, em đã từng quí mến nó như con, ước muốn nó là con nuôi. Em cũng vui vẻ chấp nhận để anh vui và để chúng ta có Vi Vi trong gia đình.
Có người bấm chuông, Ngọc đứng dậy mở cửa. Vi Vi chạy ùa vào nhà đến trước  mặt tôi, nét mặt tươi tỉnh :
- Ba...ba là ba của con đây. Mẹ đã kể hết cho con nghe rồi. Con vui mừng. Cho đến tuổi này, gần ba mươi năm con gái của ba mới biết mặt ba. Gọi được tiếng ba đầu tiên trong đời con thật xúc động.
Tôi vuốt tóc Vi Vi :
- Con tha lỗi cho ba và mẹ cũng vì hoàn cảnh nghiệt ngã ba đã không nuôi nấng chăm sóc con từ tấm bé. Từ nay ba sẽ chăm sóc con. Con rất ngoan hiền, ba hãnh diện với con đó, Vi Vi ạ.
Vi Vi cầm bàn tay Lài đặt vào bàn tay tôi, giọng run run :
- Con cám ơn ba mẹ đã sinh thành ra con. Giờ phút này con có đủ cha mẹ, không còn mồ côi. Hạnh phúc nhất của đứa con khi mình còn đầy đủ cha mẹ.
Vi Vi quay nhìn Ngọc, vội chạy đến ôm chầm lấy nàng thổn thức :
- Cô Ngọc...cô cũng là mẹ của con. Mẹ chấp nhận nhen mẹ. Con sẽ ở bên mẹ để được mẹ yêu thương chiều chuộng như mẹ ruột của con đã yêu thương chiều chuộng con. Con có được hai người mẹ tốt lành, nhân hậu.
Ngọc xúc động không nói được lời nào.
Lài nắm chặt hai bàn tay của Ngọc :
- Chị Ngọc, em xin chị chăm sóc anh Tâm và con Vi Vi. Em cầu mong anh chị hạnh phúc mãi bên nhau cho đến ngày cuối cùng, với Vi Vi con  của anh chị. Xin chị  đừng có  gì nghi vấn giữa em với anh Tâm, giờ phút này hai người chỉ còn là tình bạn. Chính Vi Vi là nguồn hạnh phúc của ba người chúng ta. Ngày mai em sẽ trở lại Cali với công việc buôn bán bề bộn, khi rảnh em sẽ về thăm mọi người và lúc nào có dịp, mời anh chị dẫn Vi Vi sang bên đó vui chơi với em.
Ngọc mủi lòng :
- Chị an tâm. Em không có gì phàn nàn về anh Tâm hay chị, trái lại lòng em rất vui. Chúng ta tất cả đã gần trọn đời người, có sự hiểu biết, nên tha thứ và chấp nhận trong tình nhân ái. Điều khiến em vui nhiều là em có được Vy Vy thực sự, em yêu quý nó lắm chị Lài ạ.
Tôi cười nói :
- Anh cám ơn hai người mẹ của con gái anh. Còn Vi Vi, con là con gái của ba, từ nay con sẽ ở bên ba mẹ,  ba sẽ lo tròn trách nhiệm của mõt người cha đối với con, để con sẽ không còn phải cô đơn như trước.

Nguyễn Thế Hoàng