Mùa Xuân Tuyết
Từng đốm tuyết chập chờn ngoài khung cửa Sáng long lanh trông giống tựa kim cương Rồi đảo chao rơi xuống khắp muôn phương Trải thành một tấm mền bông trắng xóa Xuân đấy ư ? Ôi sao m`a nghiệt ngã ! Chốn quê người, Xuân băng giá lạnh lùng ! Đón Xuân sang, mà thấy tủi trong lòng Vì ta sống lưu vong nơi đất khách Nhìn về cố hương, nghìn trùng xa cách Bao triệu người đang đói rách, thê lương ! Ta vui gì với tết chốn tha hương ? Chỉ gợi lại bao nỗi buồn thương nhớ Ta muốn về trong mùa Xuân rực rỡ Nơi quê ta muôn thuở sống an lành !
NBT
|