NGƯỜI TÌNH MUÔN THUỞ
Lê Ngọc Hồ
Tiếng sóng vỗ bờ tràn ngập hồn nàng. Lan ngồi dựa vách đá, nhìn ra khơi một cánh buồm trắng lẻ loi nổi trên nền chân trời xanh đậm. Vài đám mây xám mỏng trôi qua nền triI xanh trong. Chiều nay nàng và con gái ra ngoài bờ biển San Diego. Nàng gọi:
“Con ơi! Con ra chơi với bạn. Mẹ đợi ở đây! Vui nghe cưng!”
Sau khi con đi, nàng ngồi trên tảng đá lớn. Hai tay ôm đầu, nàng suy nghĩ rất nhiều trước khi có một quyết định thật quan trọng cho đời nàng. Sau khi chồng chết, cha mẹ nàng, cha mẹ chồng, họ hàng và bạn hữu đều khuyên nàng tái giá. Tuần trước, ngày 15 tháng 5-1984 sinh nhật thứ 11 của con gái. Trong tương lai, con nàng sẽ lấy chồng và nàng sẽ phải sống lẻ loi nơi miền đất mới. Ở Việt Nam thì khác, nàng có thể sống với cha mẹ, hay sống gần họ hàng, bà con và bạn hữu. Nhưng ở đây..! Tuần trước nàng có một cơ hội tốt khi Nam, người con trai của bạn cha nàng ngỏ ý muốn cưới nàng. Nam rất yêu nàng, và từng là bạn thân khi nàng còn tấm bé, chàng có nhớ rất nhiều kỹ niệm xưa. Chàng du học và tốt nghiệp tiến sĩ Harvard. Khi nàng ngần ngại trước lời cầu hôn, nhiều phụ nữ chế diễu:
“Người góa trẻ còn đợi hoàng tử cơ!”
Nàng chỉ mĩm cười không đáp lại.
“Má ơi! Lai chơi với chúng con đi, cha mẹ các bạn con cần gặp mẹ. Họ muốn làm thân với mẹ! Ði đi! Mẹ!”
“Cưng! Mẹ mệt! Xin lỗi họ cho mẹ.”
“Mẹ! Mẹ lo nghĩ chi thế?”
“Mẹ nghĩ vài chuyện con ạ! Mẹ không sao đâu.”
“Mẹ! Thế thì con ở lại đây với mẹ!”
“Đừng làm thế con, hãy đi chơi với các bạn cho đến khi nào con muốn về .”
“Mẹ hứa đừng buồn lo nha .”
“Mẹ hứa mà! Con!”
Nàng nghĩ ngày mai Nam và nhà trai cùng bạn, nàng và em cùng nhà gái và bạn hữu với người em trai chồng cũ của nàng sẽ có cuộc gặp gỡ trước ngày lễ hỏi.
Con gái nàng trở lại lúc hoàng hôn. Dãy núi chân trời đổi màu xanh đậm, và phía kia mây thành đổi thành màu tím. Gió thổi mạnh, sóng vỗ bờ càng mạnh và ầm ĩ hơn. Hai mẹ con trở lại nhà. Sau bữa tối, đứa con gái thấm mệt đi ngủ sớm. Nàng thắp hương trên bàn thờ chồng.
Qua màn nước mắt, hình ảnh mười hai năm trước hiện trong trí nàng. Mùa hè 1972, sau khi thi đậu tú tài, nàng trở thành sinh viên của trường nổi tiếng ở Sài gòn, trường “Tegina Pacis”. Trường học phí cao nhưng có một chương trình giáo dục tối hảo cho nữ sinh. Cha mẹ nàng muốn con có một nền giáo dục tốt đẹp. Lúc đó, nàng mới mười chín tuổi , với đôi mắt hạt huyền. Hai cánh môi hồng luôn mĩm cười qua hàng răng ngà ngọc. Nàng tính tình ôn nhu, chẳng hề lộ nét hờn giận hay tỏ lời than phiền chi. Nàng luôn tỏ vẻ hòa nhã và tính bác ái yêu người. Nàng tham gia nhóm sinh viên tình nguyện, giúp người nghèo ở ngoại ô Sài gòn. Tân, chàng trai tốt nghiệp trường luật chung nhóm nàng. Tân yêu nàng đã hai năm qua, nhưng e dẻ chưa dám tỏ lộ tình yêu . Lan vốn nhát nên nàng luôn theo bạn bè ít khi ở một mình. Mùa hè 72, nhóm nàng tổ chức pinic. Nàng yêu thích hoa đồng cỏ nội nên đi hái hoa. Một cơ hội bằng vàng cho Tân, chàng cố hái thật nhiều đem đến tặng. Nàng e ấp cám ơn và vội tránh chàng. Tân cần gặp nàng, chàng liều đến xin phép cha mẹ nàng được lui tới thăm viếng. Mẹ nàng hỏi:
“Tân muốn tới nhà thăm, con nghĩ sao?”
“Thưa mẹ, tùy ý bố mẹ.” Nàng trả lời rồi vội chạy vào phòng riên với bộ mặt ửng hồng vì thẹn.
Sau một năm lui tới, nàng đáp lại tình chàng. Chàng xin làm lễ dạm ngõ. Trước bàn thờ tổ tiên khói hương nghi ngút, cha mẹ nàng cúi lạy. Tân và người chú ruột cùng thi lễ trang trọng. Sau đó ba tháng là lễ ăn hỏi.
Sau lễ hỏI, với sự cho phép của bố mẹ, nàng đưọc phép đi đây đó với chàng. Có lần hai người đi chơi vùng Hậu giang, với biển lúa bát ngát bên dòng sông Cửu. Nàng mặc áo lụa Hà đông, với chiếc nón bài thơ qua tặng của chàng khi đi Huế. Nàng đứng ven song, nổi bật trên nền xanh biển lúa. Hàng hàng dừa lá soi mình trên sóng nước. Gió nhẹ, tà áo nàng bay theo chiều gió lúc cao lúc thấp vẽ cơn gió chiều. Ðặt tay lên vai nàng, nhìn sâu trong mắt nàng, chàng muốn nói nhiều nhưng chỉ thầm thì: “Yên lăng, em yêu! Anh muốn nghe tiếng nhịp tim, tiếng tâm hồn, tiếng hạnh phúc. Anh muốn giữ niềm vui, niềm an bình đang dâng dâng trong tâm hồn đôi ta. Thật tuyệt vời nhưng chúng ta có thể kéo dài bao lâu…”. Nàng chợt e sợ một chuyện gì mơ hồ qua câu nói nên vội lãng chuyện khác. Có lần họ thăm vườn trái cây Bình dương. Hương hoa bưỡi, hoa chanh…ôm ấp thân thể họ. Họ thưởng thức trái ngọt, ho thơm và họ hôn nhau. “Em yêu! Anh nếm vị ngọt của tình em và của môi em.”
Lần khác, họ thăm núi Châu Thới Biên Hòa. Tay trong tay, mắt trong mắt, tim trong tim, hai người trèo lên lên đỉnh núi. Nàng trèo đứng trên một tảng đá lớn, trong khi chàng còn ở dưới thấp. Chàng nhìn nàng rồi buột miệng nói: “Em như hòn vọng phu.” Chợt nhận ra là lời nói gở, chàng vội nói lảng:
“Lại đậy em yêu! Anh tặng em nè!.”
Vì nàng thích sưu tập sỏi đá. Chàng tặng nàng hòn đá đỏ như son. Họ đứng trên núi, họ nhìn thấy những máy bay vũ trang lên xuống phi trường Biên Hòa, nhắc nhở họ đất nước trong thời chiến tranh. Nàng rất nhạy cảm, nàng không cười được nữa. Dung nhan xinh đẹp như phủ làn sương ảm đạm. Nàng nói:
“Sao dân tộc phảI chịu cuộc chiến tàn khốc đã một phần ba thế kỷ. Sao dân tộc phải chịu đổ máu, mồ hôi và nước mắt dào dặc. Bao người quá trẻ, con côi mà người cha đã hy sinh nơi chiến địa. Khi em thăm ngoại ô Sài Gòn, em muốn săn sóc họ. Trời ơi! Họ đáng thương biết bao!”
“Em yêu! Chúng ta cầu nguyện cho hòa bình sớm trở lại quê hương yêu dấu!”
Mùa hè tuyệt vời đã hết. Nàng trở lại trường trong khi chàng chuẩn bị thi cao học luật. Mỗi ngày chàng đều đến thăm nàng. Một hôm chàng báo cho nàng biết đã nhận được giấy đi trình diện nhập trường Bộ binh Thủ Ðức tháng tới.
“Ðừng lo! Em yêu. Ðất nước trong thời chinh chiến. Hầu hết thanh niên phải nhập ngũ. Anh sẽ luôn viết thư và thăm em khi có phép.”
Trong thời gian ở quân trường, nàng luôn viết những lá thơ dài nồng nàn yêu dấu. Những tờ thư này an ủI chàng, những món ăn tinh thần của chàng. Tốt nghiệp võ bị, chàng trở thành sĩ quan của sư đoàn 18.
Cả hai gia đình chuẩn bị lễ cưới cho họ. Một ngày đẹp trời của mùa thu 1973 lễ cưới trọng thể cử hành. Chàng có một tuần phép để lo đám cưới. Họ dành ba ngày cho lễ cưới và nhận họ hàng. Chàng nàng chỉ có một ngày rưỡi cho kỳ trăng mật. Ðôi tân hôn thuê một nơi tuyệt vời, một căn nhà xinh đẹp ngay bờ biển. Ðôi lứa song hành dưới hàng thông, tắm biển và thưởng thức món ăn ngon lành của một hàng ăn chọn lọc. Họ ngắm bình minh, hoàng hôn và trăng rằm trên sóng nước. Ðôi lúc chàng ngắm nàng và nàng ngắm chàng không chớp mắt cũng không nói một lời.
“Em yêu! Hãy nằm trong cánh tay anh và anh ru em ngủ qua những tình ca tuyệt diễm. Anh ru lời êm như gió thì thào trên rặng phi lao, như hoa yêu xuân thì, như nai tơ yêu cỏ non, như nhạc gia yêu giai điệu. Còn trời, còn đất, còn non thì anh còn yêu và mãi mãi yêu em.”
Nàng chẳng nói năng, chỉ ôm chặt chàng và tựa đầu vào ngực chàng. Họ có với nhau một đêm ngà ngọc. Nắng mai qua khung cửa nhỏ vào căn phòng ấm cúng của lứa đôi. Họ cùng dậy và nàng mỉm cười e lệ khi chợt nhận thấy làn da ngực hồng hơn dưới vệt nắng sớm mai.
“Anh yêu! Ra nhà ngoài anh, để em thay áo.” Chàng mỉm cười cho tính e thẹn của người vợ nhỏ và rời phòng.
“Em à, sáng nay đôi ta phải về Sài gòn, anh xin lỗi đã không có nhiều giờ cho em.”
“Một ngày tuyệt vời cũng đủ anh yêu!”
Thêm một ngày với người vợ mới, chàng trở lại sư đoàn.
“Ðừng lo! Vợ yêu quý của anh! Mọi nơi và mọi lúc tâm hồn anh, trí óc anh và trái tim anh luôn bên em yêu. Vợ yêu! Hình ảnh em theo anh ở mọi không gian và mọi thời gian.”
Chàng mỉm cười và nàng cũng mỉm cười, nhưng lệ rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Chàng ôm nàng thật lâu cho đến khi bạn đến đón chàng đi.
Chàng ra đi được nửa tháng, có tin đến với nàng. Tiểu đoàn của chàng bị đối phương tràn ngập. Thật là khủng khiếp khi bị bắt làm tù binh. Chàng và cá sĩ quan bạn bị bao vây đồng long xin thượng cấp mưa bom xuống trận địa để hai phía cùng bị tiêu diệt. Nàng ngất xỉu khi nghe tin dữ, cha mẹ chồng, cha mẹ nàng và bạn nàng ngày đêm săn sóc, an ủi. Mọi người quá yêu nàng và tội nghiệp nàng trong cảnh huống góa chồng sau hai mươi mốt ngày sau ngày đám cưới. Nàng như tưởng một giấc mơ ngày đám tang, lễ nghi quân cách, sĩ quan gác danh dự bên quan tài chồng, và thật nhiều nến, nhiều hoa, nhiều hương. Sau ngày nầy, nàng chẳng nói, chẳng khóc cũng chẳng cười. Chỉ có sự im lăng. Sự im lặng của biển cả. Cả hai gia đình, cả hai họ hàng, cả bạn hữu của nàng và của chồng cùng cầu nguyện và an ủi nàng. Ai cũng nói phải đưa nàng đi khám sức khỏe. Bác sĩ:
“Tôi muốn nói với bà, bà có một tin vui..”
“Bà có thai.”
“Thật không?” nàng hỏi.
“Thật, một trăm phần trăm.”
Nàng mỉm cười lần đầu sau ngày khủng khiếp của đời nàng. Nàng nghĩ, nàng phải sống cho con, cho tác phẩm của hai người. Rồi nàng hạ sinh một bé gái kháu khỉnh. Nàng yêu con biết bao nhiêu. Bé lại xinh và ngộ lắm. nàng lạI còn xinh đẹp hơn “gái một con” mà. mặc dù nàng là góa phụ trẻ, biết bao trai tân cầu hôn, thanh niên đẹp trai trồng cây si. Sau ba năm tang chồng, biết bao mai mối nhưng nàng từ chối hết cả. Khi em chồng nàng khuyên nàng tái giá và nhận lời cầu hôn với người xứng đáng. Nàng đã trả lờI:
“Ðêm qua, anh của chú mỉm cười với tôi trong giấc mơ, nên tôi không thể tái giá với bất cứ ai.”
Rất nhiều lần hỏi, nàng chỉ một câu trả lời. Bà con chẳng biết nàng có mơ thực hay chỉ là một cách trả lời thế thôi.
Mùa hè năm 1984, một ngày hội đồng hương của vùng quê nàng. Nàng gặp lại Nam và nàng ngạc nhiên khi Nam xin cầu hôn với nàng. Ngày tấm bé, Nam cùng xóm là ban chơi chung với nàng, lớn lên chàng du học Mỹ trường đại học Havard.
“Chị ơi! Chín giờ sáng rồi! Dậy mau.” Nàng trở lại với hiện tại. Nàng rời phòng, em nàng nói:
“Chị ơi! Em giúp chị sửa soạn quần áo và trang điểm nha! O.K?”
“Cám ơn cô! chị thích đơn giản thôi. Hôm nay chỉ là buỗi họp mặt không phải là lễ hỏi.”
Tất cả mọi người, họ hàng, em chồng và bạn nàng, Nam cùng người chú và vài người bạn gặp nhau trong phòng khách. Nàng đứng dậy chào mọi người và đến trước Nam, nàng nói:
“Em cám ơn anh rất nhiều, anh là người bạn chân thật, và em cũng xin lỗi anh nữa. Em không thể nhận lời cầu hôn của anh được vì đêm qua anh Tân về mỉm cười với em. Em thật ân hận vì tình huống này..”. Nước mắt tràn đầy khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Mọi người rất đổi ngạc nhiên đến sững sờ, nhất là Nam. Một sự im lặng màu tím tràn vô phòng khách. Một lúc lâu, Nam đứng dây và nói:
“Lan! Anh kính trọng em! Dù lễ hỏi không thành, anh muốn tặng em tất cả lễ vật, đồ trang sức đã mang đến. Xin em vui long nhận.”
“Rất cảm ơn anh! Em chỉ xin một chiếc vòng để kỹ niệm tình bạn cao quí. Em ân hận, thật ân hận em không thể ở đây lâu hơn.” Mặt nàng tái đi với đôi bàn tay gầy run rảy.
Mặc dù nàng từ chối lời cầu hôn, Nam kính trọng và ngưỡng mộ nàng. Chàng nghĩ nàng là một thiếu phụ nhân cách xứng đáng. Nàng yêu chồng cũ biết bao nhiêu! Nàng vinh danh người chiến sĩ can trường. Chiến tranh có thể hủy diệt nhiều thứ, nhưng không thể hủy diệt được tình yêu, hủy diệt được gia đình riêng của nàng. Nàng làm thế để tôn vinh bao chiến sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến.
Nàng lên lầu vào phòng. Nàng thấy con ngồi yên trên giường nàng. “Ðừng lo con ạ! mẹ không lấy chồng, mẹ ở với con!”
Con nàng ghì chặt nàng trong vòng tay non trẻ. Nắng trời qua khung cửa nhỏ để vệt nắng mai bừng sáng trên dung nhan nàng biến thành một khuôn mặt diễm lệ lạ thường. Dung nhan này hòa điệu với tâm hồn nàng, trở nên tin yêu và an bình. Nàng nhìn ảnh chồng. Nàng cảm nhận thật sự chàng mỉm cười với nàng. Nàng mỉm cười đáp lại và thì thầm:
“Chỉ có một mình anh. Không ai có thể thay thế. Anh là người tình muôn thuở”.
Lê Ngọc Hồ