HOA BƯỚM NGÀY XƯA

Kim Oanh Phượng

 

1- Hôm nay nhận được bộ DVD Trưng Vương NK 1958-1965 do bạn Phùng Mai và gia đình thực hiện, tôi mở ra  xem mấy lần rồi mà vẫn còn muốn coi lại. Bộ DVD này thực hiện khá công phu, Phùng Mai đã sưu tầm rất nhiều hình ảnh của các bạn từ thuở còn thơ ấu, lúc mới bước chân vào trường cho tới hình ảnh các bạn đã thành những cô thiếu  nữ xinh đẹp đang độ tuổi tươi trẻ, đầy nhựa sống, đó là các nàng TV của năm đệ nhị, đệ nhất. Bên cạnh những hình ảnh đó, giọng MC trầm ấm, lôi cuốn người nghe và theo dõi những thay đổi của các nàng TV, con cháu Hai Bà theo thời gian. Nhạc lồng cũng được chọn lọc rất công phu, đầy ý nghĩa. Phần  cuối  cuốn DVD lồng bản nhạc Dừng Bước Giang Hồ, mang một kỷ niệm vì hôm đó các nàng TV 58-65 tụ họp ở nhà bạn Phạm Vân Bằng, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của một thời áo trắng, và như các bạn đã biết Vân Bằng đã nhảy thiết hài bản nhạc này vào những dịp trường tổ chức lễ tết hoặc dịp phát phần thưởng cuối năm.

2- Theo dõi những hình ảnh trên  màn hình, lòng tôi thật xúc động, bâng khuâng, buồn vui khó tả. Đây là hình các bạn lớp đệ thất B1, B2, B3, B5...tôi nhận diện được gần hết các bạn. Có nhiều bạn không học chung lớp nhưng đi chung xe chuyên chở nên chúng tôi cũng thân thiết với nhau. Riêng lớp đệ thất B2, tôi nhớ hết tên các bạn vì đó là lớp tôi theo học đầu tiên khi vào trường. Nhớ Thầy, nhớ bạn, nhớ trường vô cùng và biết bao kỷ niệm của thời đi học đã gợi nhớ lại trong lòng tôi.....
Năm đầu tiên bước chân vào ngưỡng cửa trung học, lòng rộn ràng vui như tết với nhiều mộng ước. Biết bao điều mới lạ trong những giờ học đầu tiên  với Thầy, Cô phụ trách những môn học khác nhau như Văn, Toán, Lý Hoá, Anh văn, Sử, Địa. Hình  ảnh của các cô với chiếc áo dải tha thướt, dáng điệu khoan thai nhưng không kém phần uy nghiêm đã khiến tôi cảm phục, ngưỡng mộ và thầm mong sao sau này cũng sẽ trở thành cô giáo và thương yêu, hết lòng với học trò như các cô đối với chúng tôi vậy. Các Giáo Sư ảnh hưởng tới nghề nghiệp của tôi sau này, nhất là  các cô:
Cô Ninh, cô dạy môn Văn, cô vừa hiền vừa đẹp, luôn luôn dịu dàng với học sinh. Tôi thích nhất giờ giảng văn với  những đoạn văn trích trong nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Phần tiểu sử tác giả, tôi bao giờ cũng xung phong giơ tay xin được nói trước, vì anh tôi có bộ sách nói về các nhà văn  hiện đại với đầy đủ tài liệu, tôi mượn đọc và “thuổng” nội dung, viết vào tập của mình. Cô khuyến khích học sinh tìm tòi  thêm,  ngoài phần tác giả in trong sách giáo khoa, nhờ vậy tôi luôn được điểm tốt. Cẩm Tú rất yêu quý cô Ninh và những ngày học thể dục buổi sáng, thay vì về nhà, Cẩm Tú rủ tôi, Tuất cùng về nhà cô chơi, trưa cùng đến trường với cô bằng xe chuyên chở của trường.
Cô Tố Lan dạy Sử, cô giảng bài rất hay, giọng nói nhỏ nhẹ, cả lớp im phăng phắc nên dù cô nói nhỏ, chúng tôi cũng nghe rõ cả. Cô giảng những trận đánh  giặc Pháp của nghĩa quân ta, đánh theo kiểu du kích, như vết dầu loang... khiến quân giặc khiếp sợ, e dè...Lúc cô giảng bài, chúng tôi ngồi nghe một cách say mê, quên cả ghi bài. Thường sau khi cô giảng bài xong, chúng tôi cũng thuộc bài luôn. Cô Tố Lan vừa đẹp, vừa dạy hay, cô đã làm tôi mơ ước sau này cũng sẽ trở thành  một cô giáo  dạy hay như thế.
Giờ Hán văn với cô Liên Dung rất sinh động, cô yêu cầu mỗi học sinh phải có một bảng đen nhỏ, tới giờ của cô, mang ra xử dụng. Cô khảo bài bằng cách cho viết một chữ nào đó, khi cô dùng thước gõ xuống bàn, cả lớp dơ bảng lên: bàn đầu để bảng ngay trên mặt bàn học, bàn thứ nhì dơ bảng lên cao  ngang ngực, bàn thứ ba đưa bảng cao ngang mặt, bàn thứ tư đưa bảng cao ngang trán....cho tới bàn cuối. Cô đứng trên bục giảng nhìn xuống lớp, sẽ nhìn thấy ai viết sai ngay. Cô đẹp, hiền, rất dịu dàng , tôi rất thích học giờ Hán văn nên lúc nào cũng thuộc bài.
Cô Vượng hiền và rất giản dị, cô không trang điểm và chỉ mặc áo dài màu nhạt, cô đeo cặp kính cận dẩy lắm với cặp gọng to.  Tuy cô  đơn giản như vậy, nhưng nhìn cô vẫn thấy toát ra  đầy vẻ trí thức.
Cô không phạt học sinh bao giờ, nếu có bạn nào chưa làm bài hoặc không thuộc bài, cô với giọng nhẹ nhàng khuyên bảo và cho khất đến kỳ sau trả bài lại. Chúng tôi yêu quý cô nên thường bao giờ cũng bài vở đầy đủ để đền đáp lại tình cảm mà cô dành cho chúng tôi.
Cô Trinh dạy nữ công, cô lúc nào cũng mỉm cười và  với lời nói rất ngọt ngào, dịu dàng, cô chỉ  dạy từng đường kim, mủi chỉ cho đám học trò. Chưa bao giờ thấy cô gắt gỏng hay rầy la chúng tôi. Cô đạo đức và ngoan đạo lắm, chiều nào tôi cũng gặp cô đi nhà thờ ( tôi ở cùng cư xá với cô). Sau này khi ra trường rồi, thỉnh thoảng gặp cô, thầy trò đứng nói chuyện, cô rất lịch sự gọi tôi là  bà, cô gọi như thế với tất cả học sinh cũ của cô, tôi vội vàng xin lỗi cô và thưa với cô đừng gọi như thế, em mang tội chết. Cô nói rằng bây giờ các  em nên ông, nên bà cả rôi nên cô tôn trọng các em mà gọi thế....

3- Lên đệ nhị cấp, tôi học sinh ngữ hai là Pháp văn với Cô Hồng năm đệ tam. Cô rất đẹp, hiền , nhưng hơi nghiêm, cô có đôi mắt trông rất buồn. Giờ Pháp văn thường là giờ thứ năm trong ngày nên chúng tôi vừa mệt, vừa đói bụng nữa, bảo nhau “ăn vụng”, cô biết nhưng cô thông cảm , lờ đi không trách phạt chúng tôi.
Năm đệ nhị học Pháp văn với cô Xuân Sanh, cô dễ thương lắm, cô hiền, cởi mở , vui vẻ và thân thiện với học trò. Giờ ra chơi cả đám đi theo cô như cái đuôi vậy. Giờ học với cô rất vui và sinh động, chúng tôi quý và thương cô lắm.
Giờ toán học với thầy Mục, thầy luôn luôn dùng hình ảnh con chó, con mèo đưa vào trong phương trình.
Tôi nhớ hôm đó sau giờ ra chơi là giờ học với thầy. Trước đó chúng tôi chơi bắn thung, chia làm hai nhóm và để chạy cho nhanh và dễ, chúng tôi đi chân đất, hai vạt áo dài được cột với nhau cho gọn. Vào lớp học, tôi bị gọi lên giải phương trỉnh, còn đang suy nghĩ thì bỗng một viên đạn giấy bắn nghe “véo” và  bắn trúng vai tôi, đau lắm nhưng không dám la làng, thầy giận lắm hỏi ai bắn dây thung, cả lớp im lặng, thầy la cho một mách!!! Riêng tôi biết  ai là thủ phạm rồi vì phe của bạn Khánh Lưu bị thua nên bắn trả thù. Mới đây liên lạc được với Khánh Lưu qua web trungvuong.us, tôi nhắc lại chuyện này, Khánh Lưu và tôi cười mãi, kỷ niệm của thời đi học sao vui thế.
Và còn rất nhiều thầy, cô nữa đã dày công dạy dỗ chúng  tôi, truyền thụ kiến thức cho đám học trò để chúng tôi có một số vốn liếng khi ra đời.. Chúng con xin ghi ơn công lao của qúy thầy, cô đã tận tâm rèn luyện cho chúng con trong suốt thời gian ở nhà trường  và đào tạo chúng con trở thành những ngưởi  hữu dụng cho xã hội, không hổ thẹn là con cháu Hai Bà.

4- Trần Vũ Thị Phúc và tôi thân nhau ngay từ năm đệ thất, lúc chân ướt , chân ráo bước vào ngưỡng cửa trường trung học.Vào dịp tết hay nghỉ hè chúng tôi thường tới nhà nhau chơi. Phúc rất hiền, ít nói, hát hay, nói năng rất nhẹ nhàng, dịu dàng, bây giờ Phúc cũng vẫn giữ được giọng nói dễ thương  như vậy. Phúc là người phù dâu cho tôi trong ngày cưới, khi tôi ngỏ ý muốn Phúc giúp tôi, bạn vui vẻ nhận lời ngay.
Năm đệ tứ, Phúc và tôi ngồi hai đầu bàn cạnh nhau, hai đứa đã  “công ty” chia bài học thi môn địa lý. Nếu câu hỏi thi vào phần bài của ai học, sẽ phải làm trước câu đó để còn cứu bồ. Thường chúng tôi học đủ hết , nhưng học phần bài được chia kỹ hơn.
Sau khi rời mái trường thân yêu, chúng tôi mỗi người đều có cuộc sống riêng, bận rộn với công việc làm hàng ngày, nhưng vẫn cố gắng giữ mối liên lạc với nhau.  Sau khi Phúc đi Mỹ, chúng tôi vẫn thư từ cho nhau cho đến ngày mất nước. Mất tin tức một thời gian, vì có duyên nên  Phúc và tôi lại có dịp nối lại tình bạn.  Phúc đã gửi cho tôi một bưu phẩm hai lbs, trong đó có xấp vải may áo dài, cầm gói qùa mà mắt dưng lệ, thật là cảm động vì bạn ở xa nửa  qủa địa cầu mà vẫn còn nhớ đến bạn bè còn kẹt lại ở quê nhà.
Khi tôi qua được bên này, chúng tôi thường xuyên phone cho nhau, tâm sự với nhau rất nhiều chuyện. Phúc rất buồn, đau khổ vì con gái mất trong một tai nạn xe, đã thế Phúc còn bị bệnh thận nữa, nên  tôi đã an ủi Phúc và luôn phone thăm Phúc.
Sau khi Phúc tham dự ngày họp bạn NK 58-65 về, chúng tôi liên tục hàng tuần phone nói chuyện với nhau, Phúc kể cho nghe  buổi họp bạn, đông vui lắm.  Các bạn gặp nhau mừng rỡ, thân thiện và vẫn  giống như ngày còn đi học gọi nhau mày, tao mặc dù bây giờ ai cũng đều là bà nội, bà ngoại cả rồi. Rời xa trường đã bốn mươi năm, nay gặp lại vẫn quý nhau, thân nhau, thật là tình bạn hiếm có!!!
Mấy ngày sau tôi phone cho Phúc hai, ba lần một tuần mà không liên lạc được, lòng đầy lo lắng vì biết bạn sức khỏe không tốt, lại đang phải đeo máy lọc thận nữa, ba giờ phải thay nước một lần. Không biết  làm sao để biết tin của Phúc, tôi viết cho TV chichoe để coi có bạn nào biết tin của Phúc thì cho tôi biết. May mắn Kim Chinh đã có mối liên hệ với gia đình của Phúc nên đã cho tôi biết Phúc nằm bệnh viện cả tháng nay rồi, lúc tỉnh, lúc mê. Tôi kể cho Lệ Hải biết, Lệ Haỉ sốt sắng  báo cho các bạn TV Nam Cali biết, các bạn như : Minh Phú, Ngọc Diệp, Vân Bằng, TKLan, Bùi Nga đả đại diện TV 58-65 vào bệnh viện thăm Vũ Phúc, thấy Phúc nằm trên giường bệnh, mê man không biết gì, người đầy giây nhợ truyền thuốc....Các  bạn vô cùng xúc động và chụp vài tấm hình với Phúc, post cho chúng tôi xem. Nhìn hình mà lòng buồn vô hạn, thương bạn quá Phúc ơi, Phúc ơi!!!Cầu xin Phật Bà Quan Âm độ trì cho Phúc tai qua nạn khỏi, sớm bình phục.

Năm đệ ngũ tôi ngồi cạnh Phùng thị Mai, Phùng Mai rất hiền, dịu dàng, lúc nào cũng vui vẻ với bạn bè. Tôi nhớ giờ học Lý Hóa với cô Thái, sau khi giảng bài xong, cô cho làm bài tập áp dụng và cô chỉ chấm điểm năm người đầu tiên nộp bài thôi. Hôm đó Phùng Mai là người nộp bài đầu tiên, trở về chỗ ngồi, thấy tôi còn đang loay hoay nháp, bạn đẩy tờ giấy nháp có sẵn đáp số cho tôi, thế là tôi chỉ việc ghi nốt con đáp số, nộp bài kịp và được điểm tốt nữa.
Chúng tôi sau khi rời mái trường  đã không có dịp liên lạc với nhau, mãi sau bốn mươi năm mới có cơ hội gặp lại vào dịp ĐHTV tổ chức ở Houston vào tháng ba vừa qua.Chúng tôi nhận ra nhau ngay, Phùng Mai vẫn đẹp, trẻ và dịu dàng như ngày nào. Mai rất nhiệt tình với bạn bè, biết tôi  qua dự đại hội, Mai email cho biết sẵn sàng đón tôi về nhà bạn ở cùng với Lợi và Tuyết Mai, cuối cùng tôi về nhà Dương Mai ở cùng với Hương Kiều Loan, NBLoan và Kim Phượng.  Phùng Mai rất tình cảm và quý bạn, hẹn sẽ đón tôi từ nhà Dương Mai đến nhà bạn để bạn đưa đi thăm thành phố , cám ơn Song Mai đã chu đáo với bạn bè, vì có chuyện bận nên đành cáo lỗi  Phùng Mai và hẹn dịp khác.

Bùi Thị Tuất học chung với tôi từ hồi tiểu học, hai đứa cùng thi đậu vào trường TV, lại học cùng lớp nên chúng tôi rất thân nhau. Nhà ở chung xóm nên trong suốt thời gian đi học, lúc nào Tuất và tôi cũng như hình với bóng. Chúng tôi đi chung xe chuyên chở, xe bus, có một dạo chúng tôi rủ nhau đi xe bus màu vàng, phải đi bộ ra Bẩy Hiền đón xe, xe chạy thẳng tới cầu Thị Nghè, đi bộ tiếp qua sở thú mới tới trường. Tuy phải đi học sớm hơn, nhưng không phải chen lấn hoặc sợ lỡ chuyến  xe sẽ đến trường trễ giờ học như đi xe bus thường.
Vào mùa đông, sáng sớm trời hơi se lạnh, hai đứa mua bánh khúc nóng, cầm ủ vào lòng bàn tay cho ấm, vừa đi vừa trò truyện hoặc ôn bài, nhờ vậy không cảm thấy đoạn đường  xa. Vào mùa thi, chúng tôi thường qua nhà nhau học bài chung, đôi khi rủ nhau đến nhà Lệ Hải cùng học bài.
Chúng tôi đều có chung niềm mơ ước là sau này sẽ trở thành cô giáo, đó là do lòng ngưỡng mộ và cảm phục qúy vị Giáo Sư đã dạy chúng tôi nên đã có sự mong muốn này. Sau này chúng tôi đều đạt  được  điều mong muốn.

Nguyễn Loan ( Hương Kiều Loan) ngồi cùng bàn với tôi năm đệ thất, hai đứa thân nhau ngay từ ngày đầu nhập học, mặc dù tính hai đứa khác nhau. Kiều Loan thích làm đẹp: cài nơ, cài hoa trên áo, trên tóc, HKLoan rất tài hoa, đặc biệt vẽ đẹp lắm. Tới nhà Loan chơi thấy những bức tranh vẽ bằng phấn tiên hoặc vẽ trên lụa những cô đào nổi tiếng thời bấy giờ, tôi  rất khâm phục bạn .
Giờ ra chơi hai đứa thường rủ nhau đi dưới sân trường, kể cho nhau nghe về những câu truyện đã đọc. Kiều Loan biết tôi ít đi xem phim vì  không thích chỗ đông người, Loan thường xuyên đi xem , nhất là khi có phim mới và hay, biết thế nên  sau khi xem phim, bao giờ HKLoan cũng kể lại cho tôi nghe.
Ngày hai đứa thi đậu bằng Trung học, anh kế tôi thưởng cho Loan và tôi mỗi đứa một món quà. Chúng tôi bàn tới, bàn lui, quyết định may áo lạnh bằng nỉ để mặc ra ngoài áo dài khi đi học, lúc trời trở lạnh. Mùa đông năm đó, Kiều Loan và tôi mặc hai áo lạnh màu vàng chanh “vàng choé” cả sân trường. Thỉnh thoảng nhắc lại chuyện này hai đứa cười mãi không dứt, những kỷ niệm của tuổi học trò khó mà quên được.
HKLoan và tôi  thường xuyên phone cho nhau, nói toàn chuyện thời đi học, nói mãi cũng không hết chuyện, có lần suýt cháy máy vì hết điện.

Dương Mai rất nhiệt tình và quý bạn, trong thời gian  ĐHTV, tôi ở nhà bạn, thấy tôi không khỏe, hay bị mất ngủ, Dương Mai đã chỉ dẫn cách hít thở căn bản để tăng thêm sức khỏe. Ngoài ra Mai cỏn  chỉ cho tôi cách ăn uống sao cho khỏe mà vẫn đầy đủ dinh dưỡng nữa. Sau đại hội, chúng tôi thường xuyên phone liên lạc với nhau, trao đổi về Đạo, thật ra tôi hỏi ý kiến của Mai thì đúng hơn vì bạn rất thấu hiểu về vấn đề tu thiền, Mai sẵn lòng chia xẻ với tôi những  khi tôi hỏi đến một vấn đề gì. Tôi rất thích thú sau mỗi lần nói chuyện với Mai, vì Mai đã giúp tôi hiểu cặn kẽ thêm những  gì mà trước đây tôi hiểu chưa thấu đáo hoặc hiểu không đúng. Mai giúp tôi tài liệu để đọc, bồi dưỡng thêm cho phần tâm linh, cám ơn Mai, tình bạn TV thật đáng quý.

Bướm và tôi ngồi cùng bàn trong ngày đại hội, nhờ vậy chúng tôi đã có cơ hội tâm sự, ôn lại những kỷ niệm thời đi học. Bướm và tôi thường xuyên phone cho nhau và nói chuyện về Đạo, và Bướm gửi tặng tôi những băng giảng  về kinh Phật, cám ơn Bướm nhiều .

Ngân Khánh vẫn vui vẻ, cởi mở như ngày còn đi học. Bạn rất trân qúy tình bạn nên sau ngày ĐHTV, Ngân Khánh đã mời tất cả bạn bè đến nhà bạn ở vùng biển chơi, họp mặt lần nữa trước khi chia tay. Ngân Khánh hẹn bao giờ tôi dọn nhà qua N. Carolina sẽ rủ Bướm  và các bạn khác qua chơi. Mong được đón tiếp các bạn trong  những ngày gần đây.

Nhờ trang web TVUS  và web chichoe do Lệ Hải và Đỗ Dung làm trang chủ, tôi đã có dịp liên lạc với nhiều bạn , được thưởng thức những áng  văn , thơ, tranh họa của Kim Chinh, Đổ Dung. Và còn nhiều , nhiều kỷ niệm với các bạn khác nữa mà tôi chưa có dịp viết về các bạn  cùng những kỷ niệm thời đi học. Mong sao đặc san Trưng Vương vẫn còn tiếp tục để tôi có cơ hội viết về các bạn Trưng Vương yêu mến của tôi nữa.
Cầu mong các bạn của tôi luôn luôn khỏe mạnh và thân tâm an lạc.

Kim Oanh Phượng