Mấy Độ Xuân Qua
Bỏ lại sau lưng nửa mảnh hồn Chỉ mang theo trọn vẹn cô đơn Bơ vơ đất khách chiều hiu quạnh Lạc lõng quê người tối trống trơn Mấy độ xuân qua, hoài biệt xứ Bao lần tết đến, vẫn tha hương Tâm tư chất chứa sầu miên viễn Biết đến khi nao mới hết buồn? 01-02-2008
Như Ly
|