QUA MÀN SƯƠNG THƯƠNG NHỚ



Có lẽ mai tôi về lại Tây Ninh
Thăm căn nhà xưa còn nguyên ở đó
Mắt lơ láo nhìn xuyên qua đám cỏ
Khoảng trống không hồn mồ mã mẹ cha

Từ đỉnh Bà Đen nhìn xuống cõi xa
Qua đám bụi Gò Dầu cay đôi mắt
Đời may mắn còn cho màu tóc bạc
Không chắc có người biết mình là ai

Gởi nhớ thương vào một gói trên tay
Cầm không hết tuổi thơ vừa khuỵu ngã
Nâng không nổi những ngày xanh rời rã
Tâm hồn trắng đầy những khúc khăn tang

Sẽ chạy một vòng cho mỏi đôi chân
Ghé xóm Đạo kinh buồn Tha La cũ
Dựa hai bờ Vàm Cỏ Đông màu mỡ
Nhìn lúa xanh đồng xanh cả tình quê

Sẽ đứng trên lầu trường học ngày thơ
Khóc thật dài như chưa từng được khóc
Lau thật kỹ nỗi buồn xưa côi cút
Theo dấu giày thơ ấu giẫm lên nhau

Chưa về quê nhà lòng đã xôn xao
Trong trí nhớ lung linh làn sương mỏng
Dẫu mưa có làm đôi vai ướt sũng
Vẫn mong nắng đầy nhuộm đỏ màu môi

Nằm bé bỏng trong lòng quê mẹ vui
Nâng niu chiếc nôi rung từng nhịp thở
Ở đầu thôn hương lòng yêu mở ngõ
Thơm phức tình người, kỷ niệm trắng tinh

Chờ tôi về, mai mốt, nhé Tây Ninh !


Trần Kiêu Bạc