HƯƠNG KHÓI LÀNG XƯA


Đưa tay dụi mắt qua lòng khói
Thả cánh diều bay giữa ráng chiều
Thả hết tuổi thơ vào mây gió
Một trời hoa mộng rợp tin yêu

Khói bay từ những khung bếp cũ
Diều treo lên những sợi dây căng
Chim chiều gọi bạn kêu rời rã
Nắng trốn về trong ngõ cuối làng

Cuộn khói đan nhau thành cột khói
Sợi gió dìu nhau trượt dốc dài
Cơm gạo Nàng Hương xông bếp nóng
Bên đường ai đợi nắm tay ai

Chưa kịp cầm, tuổi xanh bay mất
Thằng bé ngày xưa quá ngũ tuần
Mai mốt lại mừng thêm đáo tuế
Nhớ thời thơ trẻ lại bâng khuâng

Cánh diều không gió cánh diều băng
Ngày thơ đã đứt ngọt cung đàn
Khói đã bay cao không trở lại
Còn chăng tiếng nấc của thời gian!


Trần Kiêu Bạc