Giữa Tình Bạn Quý

Từ Tú Trinh

 

-  Nhớ nha Trinh!

Trinh không đáp ngay lời dặn dò của bạn qua phôn, nhưng khẽ chu môi làm một động tác gửi chiếc hôn gió đến người bạn phía bên kia đầu dây, và Trinh cũng thoáng nghe tiếng cười khẽ của Hạnh vang vọng bên tai.  Thế là xong.  Cho một cuộc hẹn hò.  Trinh chợt lơ mơ mỉm cười một mình, khi liên tưởng đến gương mặt của Hạnh, người bạn gái rất thân, tươi hẳn lên sau khi gác máy.  Bởi hôm nay là lần gặp đầu tiên, sau thời gian khá dài Trinh từ quê nhà trở lại nơi đây.  Nơi đây, có nghĩa là nơi Trinh đang ở.  Có tuyết phủ giăng giăng mỗi độ Đông về.  Có nỗi lạnh lùng kinh khiếp trong những ngày Đông.  Có những hiu hắt sớm mai.  Có những u hoài đêm tối.  Có tình người thưa nhạt.  Có những nỗi cô đơn đôi khi dầy xéo đến quắt quay xuyên thấu cả tâm hồn.  Mười mấy năm hơn, tưởng như đã quá thừa, quá đủ, để Trinh cảm nhận như hồn mình đã đóng băng theo mỗi mùa Đông nơi miền đất lạ.  Mười mấy năm hơn, tưởng đã rã rời nỗi nhớ mong cho một lần tìm về bên vùng đất cũ yêu thương.  Nhưng một tình cờ xui khiến, Trinh đã được trở về.  Sự về lại, cứ như một cơn mơ.  Cơn mơ giữa hằng ngàn cơn mơ trong Trinh từ một sớm chiều nào Trinh giã biệt quê nhà để đến nơi đây.  Và Trinh cũng tưởng như suốt nửa cuộc đời mai sau tạm dung nơi vùng đất khách, Trinh chỉ dõi mong về đất Mẹ bằng cả cõi lòng tưởng tiếc khôn nguôi.  Nhưng rồi, Trinh đã trở về, và lần về lại như là mãi mãi, như đã khôn cùng.  Để từ bây giờ cho đến mãi về sau, sẽ là êm đềm, sẽ là chấp nhận nỗi buồn, chấp nhận sự cách xa bằng cõi lòng đành cam, không cách nào thay đổi nữa, trong Trinh.  Trinh thấy ấm lòng, khi bước chân lên chuyến bay về trở lại nơi nầy, như về lại ngôi nhà yêu dấu cũ.  Và có bao người đợi chờ, đón mừng ngày Trinh về lại.  Từ trong số đó, có gia đình, có những người bạn tâm giao, có một người thật sự yêu Trinh nhưng Trinh vẫn chưa đủ cơ duyên đáp lại tình người, và có luôn cả Hạnh, người bạn vừa nói với Trinh những lời hẹn hò gặp Trinh khi nảy.  Trinh thấy cõi lòng lắng vui, êm ả, khi nghĩ tới phút giờ sẽ gặp lại người bạn gái dễ thương từ trong chốc lát...

Trong cùng giây phút đó, Trinh cố nán chút thời gian kiểm lại bài thơ vừa viết gần xong.  Có vài đoạn hình như chưa thật ổn, Trinh muốn nhín chút thời giờ sửa lại cho xong trước giây giờ đi gặp bạn, vì e rằng nếu để lâu ý tưởng sẽ đành như gió cuốn bay.  Cuối cùng, cũng tạm như xong.  Trinh thoải mái vươn vai đứng dậy.  Chợt chút ý tưởng khác lại đến ngay trong từ giây phút đó.  Một ý tưởng khá lạ lùng, hiếm hoi và hy hữu.  Và không do dự, Trinh ngồi xuống trở lại nơi Trinh vẫn thường ngồi ngày cũng như đêm.  Nơi Trinh vẫn hằng giờ hay ngồi thả hồn mình vào tận tít khoảng trời xa, đắm mê và mơ mộng.   Nơi từng bài thơ đã, đang và tiếp tục thành hình.  Nơi Trinh từng trút thoát hằng nỗi vấn vương, muộn phiền, chằng chịt đeo đẳng mãi trong tim.  Và ngay lần nầy, cũng vậy, ý tưởng đang tuôn trôi ào ạt, chảy thành dòng trong óc não của Trinh, chẳng những là một bài thơ như thường nhật, mà lại là một bài (trường thơ) rạt rào, lai láng.  Trinh mải mê, chìm trôi hồn mình vào bài thơ mới đang sắp sửa thành hình, đang sắp sửa hoàn thành, trọn vẹn.  Trinh hầu như không còn nhớ tưởng đến mọi thứ vây quanh.  Thời gian như ngưng đọng trong Trinh, như một mình Trinh đang thả hồn trầm mặc, duổi rong trên cả bài thơ, trên cõi lòng chứa đầy đam mê, đắm đuối ...

Và hình như, giữa không gian vắng tanh thinh lắng, Trinh có nghe văng vẳng từ bốn phía vây giăng, tiếng reo vang vang vô vàn quen thuộc, nhưng Trinh vẫn miệt mài trong cơn mộng mị say mê, cùng bài thơ mới lại vừa sắp sửa thành hình.  Bài thơ coi như đã gần xong, chỉ còn mỗi hai câu kết.  Và lát nữa đây, sau khi được đăng lên trang web thân quen, Trinh sẽ hân hoan khoe cùng với một người.  Người ấy, lúc nào cũng sẵn sàng ngợi khen, khuyến khích và cổ vũ Trinh trong lảnh vực văn chương.  Và chắc rằng, sau buổi chiều nầy, anh sẽ có dịp để xuýt xoa lần nữa, khen rằng thơ Trinh hồi nầy đã (khá) hơn xưa, (khá) êm xuôi và mạch lạc, không còn (lủng ca lủng củng) như từ dạo mới (vào nghề).  Nghĩ như vậy, Trinh thấy lòng như mở hội.  Và môi thoảng nụ cười an vui, mãn nguyện…

Cuối cùng, Trinh cũng thật sự thảnh thơi, quơ tay vội vàng đóng khép lại hằng mọi thứ.  Thật không còn nỗi hân hoan sảng khoái nào sánh được, khi mình vừa làm xong những việc mình nhất tâm làm, và công việc cũng hoàn thành trọn vẹn, và Trinh cảm được niềm hạnh phúc lâng lâng diễm tuyệt tràn ngập ở ngay lòng.  Lúc bấy giờ, Trinh mới như người vừa sực tỉnh cơn mê.  Có chút bàng hoàng.  Có niềm bối rối.  Có nỗi chơi vơi.  Ôi chao, bây giờ đã là mấy giờ rồi thế nhỉ?  Và lời hứa gặp Hạnh phút giờ nầy chợt hiện hữu trong Trinh.  Thôi chết mất rồi.  Tim Trinh xuýt rơi ra ngay từ lồng ngực.   Hạnh đã chờ mình từ bấy nhiêu lâu.  Hạnh đã có mặt từ nơi điểm hẹn mãi tận khi nào.  Hạnh chắc chắn đã gọi lại mà Trinh nào có thấy nghe đâu.  Trinh run rẩy cả hai tay, nhấc máy gọi lại số máy của người bạn gái thân thương.  Nhưng Trinh hoàn toàn thất vọng, bởi phía bên kia người bạn đã khóa máy tự bao giờ.  Hạnh đã thật sự giận Trinh rồi.  Giận Trinh nhiều lắm đây rồi.  Chỉ còn cách duy nhất là tức tốc đến ngay chỗ hẹn với Hạnh mà thôi.  Và Trinh thay đồ thật nhanh, quày quả ra xe đến cùng với Hạnh, trong lòng đầy ắp những hoang mang.  Mình sẽ chuẩn bị dành cho Hạnh nụ cười thật tươi xinh, mình sẽ nói cùng với Hạnh những lời lẽ hết sức ngọt ngào, mình sẽ (bao) cho Hạnh cả phần cơm tối, mình sẽ (bao) luôn cho Hạnh cả phần cà phê vào buổi sớm mai.  Nghĩ như vậy mà lòng Trinh thật sự vẫn chưa yên, bởi giờ nầy hình bóng người bạn quý thân vẫn còn mù mịt phương nào.  Trinh cũng thoáng chút tưởng tượng đến nét nhăn nhó trên gương mặt bạn vào phút giờ sắp tới, nhưng chắc chắn là vẫn rất dễ thương, bởi Hạnh vốn dĩ vẫn rất đỗi dễ thương lắm kia mà.  Và Trinh cũng đoan chắc Hạnh sẽ không bao giờ giận được Trinh lâu, như mọi khi Hạnh vẫn thường như vậy.  Và cũng bởi Trinh sẽ nói thật cùng Hạnh tất cả mọi điều, Trinh sẽ nói rõ nguyên nhân cho Hạnh biết.  Tất cả, chỉ từ bởi (một bài thơ).  Tất cả, chỉ từ trong (bất chợt).  Vì đã bao lần Hạnh cũng vẫn thích đọc thơ Trinh, vẫn khuyến khích Trinh cứ như hãy gắng lên, Hạnh là người cổ vũ cho Trinh bao lần như vậy.  Tình bạn thân lâu ngày dài tháng, quấn quýt không rời, có bao nhiêu điều Trinh thường nói cho Hạnh nghe và ngược lại.  Bởi ngoài hai đứa, còn ai thiết thân hơn thế nữa, để vô tư (thố lộ tâm tình).  Cũng bởi thế, bằng bất cứ lý do nào, Trinh cũng phải lưu lại tình bạn duy nhất, thân mến nhất, trong Trinh…

Mãi nghĩ lao lung, Trinh cũng đã đến ngay nơi hẹn cùng với Hạnh.  Trinh nhớn nhác tìm Hạnh khắp cả mọi nơi, từ khoảng Shopping mall rộng lớn, từ bao nhiêu cửa hàng quen thuộc, từ mọi chỗ ăn uống thân thương, mà chỉ thấy toàn người xa kẻ lạ.  Hạnh hỡi, Hạnh ơi, Hạnh đang ở mãi nơi nào, vậy Hạnh?  Trinh gọi tiếp số phôn tay cho Hạnh, mà Hạnh vẫn im thinh.  Thôi rồi.  Hạnh giận Trinh thật rồi.  Trinh than thầm trong dạ.  Suốt gần ba tiếng đồng hồ chờ đợi, Hạnh mỏi mòn đến những dường bao?  Hạnh đã gọi cho Trinh mà Trinh đã không nhấc máy.  Giờ đây, chắc Hạnh đã về lại nhà của Hạnh rồi.  Trinh lại bấm số phôn nhà của bạn, vẫn cứ im thinh.  Trinh vội vã tìm đến ngay nhà Hạnh, nhưng vẫn là (cửa đóng, then gài).  Trinh gọi, Trinh chờ thật lâu, Trinh vẫn hoàn toàn tuyệt vọng.  Thôi thì đành vậy, biết tính sao hơn?  Lỗi tại nơi Trinh cả kia mà.  Trinh thất thểu, Trinh thẫn thờ (lê bước) về lại nhà với cõi lòng bâng khuâng, buồn bã.  Lòng của Trinh thật sự không vui, kể từ khi đó.  Biết chắc là đêm nầy, sẽ có hai người suốt đêm không ngủ, suốt đêm trằn trọc, thao thức dầy vò.  Biết chắc là trong vài ba hôm nữa, khi Trinh thật tình năn nỉ, khi Trinh tha thiết giải bày, Hạnh sẽ nguôi ngoai và sẽ nhoẻn nụ cười vui.  Nhưng sâu tận lòng Trinh giữa phút giây nầy, thật là khó chịu, thật lắm ăn năn.  Bởi Trinh cũng biết thêm một điều rằng, mình vừa làm mất lòng của bạn, gây cho bạn thân đã phải phiền buồn.  Trinh hối hận thật nhiều, tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để sự việc không hay như thế nầy tái diễn lại lần nào nữa cả...

Bởi mọi điều đều có thể qua đi, nhưng tình bạn dấu ái thân thương, tình tri kỷ, tình thâm giao là trên tất cả.  Đó là món quà mà ta dành tặng cho ta, quý báu nhất trong đời.  Đó cũng là niềm an ủi thanh cao và trong sáng nhất.  Đó là điểm tựa tinh thần mỗi khi lòng ta chứa đầy nỗi u uất muộn phiền, chung cùng san sẻ.  Đó là bến bờ tình thương vững bền theo mãi với thời gian không hề lay chuyển, không dễ đổi dời.  Đó cũng là tình bạn quý giữa tình người muôn một, giữa chốn nhân gian, giữa cõi muôn trùng.  Phải thế hay không, hở Hạnh, hở người bạn hiền, dễ thương, thân mến nhất, trong Trinh ???

Từ Tú Trinh