Thơ Giữa Điêu Tàn Vang Tiếng Hư Không
Thơ sáng thơ chiều thơ tối thơ khuya Vẫn thấy cần như máu nồng hơi thở Vì hồn ai hoài đầy vơi trăn trở Vì thơ đời nầy đắm đuối say mơ Lòng đã bao lần thôi thúc quên thơ Quay trở về nơi thẫn thờ im khuất Quay trở về nơi thẫm buồn hiu hắt Quay trở về vùng chất ngất băn khoăn Để hóa thân cùng đêm trắng mênh mông Để rớt rơi từng nỗi niềm khô dắng Để lắt lay từng bãi bờ xa vắng Để mất tăm vào hun hút đêm dâng Thơ rũ thơ sầu thơ mãi lao lung Thơ giữa phế phong cõi đời hoang trống Thơ giữa hồn côi thân mềm dáng mỏng Thơ giữa điêu tàn vang tiếng hư không
Từ Tú Trinh
|