Mất Dấu Thiên Đường

Từ Tú Trinh

 

"Xin đánh đổi những gì lận đận,
Để được phút giây ngồi lại bên Người!"

Đó là hai câu thơ nhỏ, anh đã viết kèm theo cùng một trang thư (trong hằng bao trang thư anh từng gửi đến cho cô), mà cô may mắn hãy còn nhớ rõ...

Thế nhưng, đối với riêng cô. Cô lại thấy như cái tòa nhà mà thời xa lơ xa lắc nào hai người ki cóp dựng xây, đã hoàn toàn sụp đổ, tan tành; ngay từ khoảnh khắc rời nhau. Bởi vì, nó chỉ được thành hình từ vùng trí tưởng mù tăm. Bởi vì, nó chỉ được dựng xây từ trên bãi bờ sóng cát. Bởi vì, nó vừa mở mắt chào đời đã vội vã tõm rơi ngay vào lòng huyệt lạnh thâm u. Từ khi đó. Lòng cô. Thôi rồi ảo tưởng. Từ khi đó. Lòng cô. Mất dấu thiên đường. Từ khi đó. Lòng cô. Dần dà tắt lịm. Tất cả ngần bao hy vọng cùng vô số tin yêu cô hằng thiết tha ôm giữ. Tất cả, nếu như trong cô còn sót, chỉ ví như cái điều gắng gượng cho một chút hy vọng, một chút tin yêu eo sèo, mong manh, buồn bã nhất...    

Rồi có một ngày. Cô lại cảm thấy. Như suốt đáy tim cô và tận cõi hồn anh. Đã có dấu vết của một điều sắp sửa lãng quên, sắp sửa phai tàn. Từ tháng ngày mịt mùng xa cách. Từ mấy thuở diệu viễn phân ly. Rơi phủ lên hai bản mệnh. Hai con người. Đã lắm lao đao. Đã nhiều xao xác...

Từ đó. Tình cũng bắt đầu loang lổ, hư hao. Từ đó. Dòng tóc mướt xanh thuở xa xưa cũng đã dần chớm bạc. Từ đó. Cả cô và anh. Cũng đều nhận thấy. Cũng đành chấp thuận. Một sự đổi thay như bất cứ sự đổi thay nào trong dòng sóng của nhân gian, trong dòng chảy của cuộc đời...

Từ đó. Là rơi vào bằn bặt. Từ đó. Là một cõi lặng im. Như một lần chấm hết. Như vây bủa cuộc tình. Bằng những mùa xuân nhẹ đến, dần qua. Bằng những mùa xuân im lìm, thinh vắng. Từ đó. Như chẳng còn gì, dù chỉ còn bằng một chút tăm hao. Từ đó. Tình xưa, như đã được hai người đồng ý thả cho vút bay vào tận ngút sâu bãi bờ nghìn năm, mịt mùng hư huyễn...

Cuộc sống. Với cô. Là hằng bao thay đổi theo cùng. Chung quanh cô, "thế gian nầy, vẫn còn nhiều điều quá đỗi dễ thương!". Sao cõi lòng cô, cũng không còn thanh niên như cõi lòng cô thuở trước? Tuổi mùa xuân luân phiên và xoay nhanh chồng chất, cô vẫn dành cho mình một góc đời thu hẹp, chỉ riêng cô. Ví như một kiếp duyên buồn bã, lặng lờ trôi trong dòng sông đời bất tận mênh mang, trong cái thế giới u hoài nhỏ nhoi, thẫm sầu mộng tưởng. Cho dù, thỉnh thoảng, vẫn còn thấp thoáng nơi cái hình hài đôi nét thơ ngây, rộn ràng, hồn nhiên, tươi tắn của thuở thanh tân; nhưng từ nơi hút sâu tuốt đáy hồn cô, đã là một buốt giá dửng dưng, một héo hắt suy tàn, một hững hờ xa vắng...

Thật sự. Thì cô cũng biết, lòng cô nay đã dần nguội lạnh. Hình bóng người cùng kỷ niệm bao năm đã thoáng chốc chao rơi vào vùng quên lãng, mờ phai. Tuy rằng, vẫn còn đâu đó trong góc hồn quạnh quẽ cô liêu, một chút ngọc ngà, một chút âm vang, một chút phấn hương cũ xưa cô còn chắt chiu ôm giữ; nhưng nó chỉ như là cái sót rơi, là điều gom nhặt, là chứng ti'ch báo hiệu cho một sự thực sắp sửa khuất chìm vào vùng tăm tối hoang vu...

Thời gian vô tình, cứ chập chùng qua... Hình như cũng đã là lâu lắm. Hình như cũng đã là mười mấy lần của từng mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Là mặc niệm giấu chôn cuộc tình lao lung mộng ảo. Là nhòa phai hầu hết mọi khổ đau phiền lụy tháng ngày xưa...

Rồi thì. Bỗng dưng. Bất chợt. Không ngờ. Vào đúng lúc giữa đêm. Vào chính ngay cái lúc mà cô không bao giờ ngờ, nghĩ tới. Thì người nơi kia. Thì người chốn ấy, gọi lại cho cô...


***

Áp ống nghe điện thoại vào sát bên tai để lắng yên nghe, nghe cho thật kỹ; đúng là giọng nói của người thuở nọ, của người năm xưa! Giọng nói, như chút thanh âm trầm buồn văng vẳng, thấu xuyên qua đường dây điện thoại viễn liên, lồng trong phút giờ của đêm hôm khuya khoắt; làm cho cô cảm giác, như cô đang lắng nghe giọng nói của một người từ thế giới huyền hoặc, mông lung, khuất xa nào đó gọi về... anh nói cho cô nghe, anh còn giữ đủ, giữ nguyên, tất cả mọi số điện thoại của cô ngày trước, cùng là địa chỉ... khi mà, ngược lại, cô thì đã như quên bẵng những gì có liên hệ với anh từ lâu, như đã quên đi, hầu hết...

Ngay phút giây đầu "gặp lại" người xưa, sau khoảng thời gian quá dài xa cách; quả là nỗi bàng hoàng, quả là niềm choáng ngất trong cô. Cô cũng không giấu che tình cảm của mình, nói cho anh nghe cảm nhận lạ lùng từ lúc nào xâm chiếm hồn cô, và cảm nhận đó vẫn theo mãi bên cô, suốt bao ngày kế tiếp...

Tâm lý cô từ sau đó cũng dần dà lấy lại sự ổn định, thăng bằng. Cô vẫn trò chuyện với người cô yêu ngày tháng cũ sao lòng cô cứ thanh thản, bình yên? Cái xáo trộn phút đầu cũng đã qua nhanh, nhường lại trong cô một cõi lòng an nhiên quá đỗi; khác nào khi thủy triều rút đi mang cùng theo nó hằng bao tính chất đục, trong, nhơ bẩn rồi sau đó lại giao trả cái mới nguyên cũng từ ngay nơi nguồn nước rút...

Cho đến một ngày. Chợt dưng. Cô lại linh cảm giữa cô và anh; hình như đang âm ỉ một điều gì bất ổn chỉ cần chờ dịp để sinh sôi. Bởi xuyên qua từng mẫu chuyện đổi trao, từng điều hỏi han người đời vơ vẩn, dù điểm chính yếu vẫn liên quan đến tình cảm giữa hai người; nhưng hầu như tiềm tàng trong ấy đã có quá nhiều nhạt nhẽo và vô vị hơn xưa. Điều đó, cũng nói lên những khác biệt về anh từ lắng sâu trí tưởng trong cô khi còn ở quê nhà, so cùng cảm nghĩ của cô hiện thời giữa nơi đây. Tất cả. Đã thấy manh nha. Đã thấy bắt đầu. Đã thấy xuất hiện; nhiều điều đã thành mâu thuẫn, khó thể tương thông...

Anh từng nghĩ gì, từng cảm nhận gì về cô, cô không thể biết. Riêng cô, cô vẫn thầm thầm nghĩ ngợi, suy tư... Từ buổi ban sơ nuốt lệ xa người... Từ trong tháng ngày hoàn toàn vắng bặt tăm hao... Từ ngay khi mỗi người thật sự sống cách ly bằng trong cuộc sống, bằng trong số phận, bằng trong thế giới của riêng mình; bao quanh là cả khoảng vắng ngắt lạnh tanh, giữ hai cõi bờ thênh thang, trùng trùng sông núi... Chúng mình có chung cả một vầng trăng... Cùng được soi chung từ một ánh mặt trời... Cùng tồn tại trong một cõi đời và vẫn cùng sống sót... Sao lại cảm nghe chừng như đã thôi không còn âm vang tiếng nói... Sao lại không thể nào dù trong phút chốc diễm huyền được nhìn cho tạn mặt nhau... Sao lại như thể chẳng hề có cả con người, có những tấm lòng cùng những trái tim nồng nàn say đắm mà thuở xưa nào đã vang vang cùng một bản tình ca, đã từng nghe được trong nhau phần hơi thở ấm, đã từng thốt lên trong chất ngất linh hồn, lời thắm thiết của yêu thương... !!!

Trong sâu lắng cõi lòng cô, cô từng khắc khoải: "Muôn đời. Tình yêu giữa con người. Phải chăng? Chỉ có một thời! Chỉ được khởi đầu bằng một nhân duyên! Bất chợt. Trong chu kỳ giới hạn rồi thôi! Suy tàn. Khi nhân duyên không còn lý do tồn tại. Nhân duyên tắt mất! Nhân duyên sẽ lui về đúng cái chỗ nơi, đúng ngay cái điểm ban đầu mà nhân duyên từng có mặt! Tình yêu từ khi đó, cũng tàn phai...???"

Bao điều nghĩ ngợi lăng nhăng làm cho cô thấy trong người như càng mỏi mệt thêm hơn. Nhưng cô không còn cách nào khác hơn để không suy nghĩ tiếp. Bởi vì cô biết. Cô không thể nào lẩn tránh một sự thật hiển nhiên. Người năm xưa đang mong muốn cùng cô bắc lại nhịp cầu giữa hai người bao năm sụp gẫy... Anh cũng đang mơ ước tiếp tục cùng cô xây lại tòa nhà trên miền gió cát lao xao... Anh như một lữ hành quả là mỏi mệt sau bao tháng ngày rong ruổi phiêu du; khát khao dừng lại bước mỏi mê trên một bến bờ yên vui tĩnh lặng giữa những rộn ràng choáng ngợp vây quanh anh từ bấy nhiêu năm ròng rã, lênh đênh...???

Cô ngồi hoài một chỗ, cô ngồi mãi một nơi, cùng cõi lòng ưu tư trăm mối. Bây giờ, là thời điểm của buổi chiều thăm thẳm, âm u. Là ngày tháng của một mùa Đông đang lừng lững đến. Ngày Noel cũng đã gần kề. Cô chợt nhiên cảm nhận một điều. Hình như. Mùa Đông năm nay. Mùa Noel năm nay. Có vẻ hắt hiu. Có vẻ lạnh lùng hơn những mùa Đông và mùa Noel năm trước. Lạnh hơn, trong tất cả những mùa Đông và mùa Noel từng đã qua rồi! Và mặc dù trong bất cứ tiết trời nào, ngày ngày cô vẫn phải đi làm. Sáng chiều một mình tất tả ngược xuôi. Ngày lại, ngày qua. Từng mùa lặng lẽ dần qua. Rơi rớt trên vai cô, trên người cô, trên hồn cô; từng mảng thời gian phủ trùm, vây kín. Lâu dần, cô lại cảm nghe như từ tối thẫm linh hồn cô, chỉ còn sót lại mỗi một mùa Đông, duy nhất! Cũng như, ngay chính nơi linh hồn cô hiện tại, phút giây nầy, vẫn đang mãi là một vô chừng lạnh lẽo, giữa một chiều Đông...

Từ Tú Trinh