Hạnh Phúc Của Nàng

Từ Tú Trinh

 

Bây giờ.  Thời tiết đang bị lồng trong cái giá lạnh muôn đời của một mùa Ðông, của mùa Noel sắp đến.  Bây giờ.  Ngay chỗ ngồi nầy.  Ngay giữa nơi đây.  Vắng thinh.  Lạnh lùng.  Hoang phế.  Là khoảng không gian thu hẹp đắm chìm trong một buổi chiều se sắt và cũng rất âm u.  Âm u và tăm tối.  Như linh hồn nàng.  Như trái tim nàng.  Giờ đây.  Chỉ gõ đập bằng những nhịp khẽ khàng, yếu ớt, mong manh.  Như thể chỉ cần một hơi thở mạnh cũng đủ làm ngưng lại, đủ làm dứt lìa những nhịp lắt lay kia.  Khi đó.  Linh hồn nàng.  Cũng từ thân xác bất động cứng đờ rời khỏi, lay bay.  Như chiếc lá chết trên cành cây hiu hắt khô già thả buông phận đời ngả nghiêng tơi tả trong cơn bão dữ vô tình, phẩn nộ, cuồng quay.  Như vì sao số phận lấp lánh, lẻ loi, cô quạnh từ góc trời khuya chợt tắt ngấm rồi rơi nhanh và biến mất vào giữa lòng đêm đen thẫm, không cùng...

Nàng đó.  Giờ đây.  Trở bước quay về.  Từ sau một lần bay.  Quay về.  Từ ngút xa kia đất trời quê hương thêm một lần ly cách.  Từ sau một lần nàng biết thế nào là yêu người và cũng được người yêu.  Từ một cuộc tình chỉ tin đến được bằng trên những áng văn chương, bằng trong hoang đường tiểu thuyết.  Tình yêu của nàng.  Hoàn toàn có thật.  Mà đã hư không.  Ðã tức khắc biến tan vào cõi mịt mùng, vào vùng sương khói.  Bây giờ.  Nàng vẫn ngồi đây.  Nơi chốn năm xưa nàng vẫn thường ngồi chất ngất suy tư về một tình yêu không bao giờ có thật.  Bây giờ.  Từ trong chắc chắn.  Nàng đã có, hoàn toàn, tất cả.  Và cũng bây giờ.  Từ trong chắc chắn.  Nàng đã mất, hoàn toàn, tất cả.  Bởi vì.  Tình yêu nàng vừa chợt có đã vội vã ngàn năm khuất im vào gió cát muôn trùng, vào hoang vắng thê lương.  Bởi vì. Linh hồn nàng.  Từ thoáng chốc như đã chắp cánh thênh thang vào mông lung đời kiếp khác...

Hầu như.  Nàng đã có chàng; mà cũng rất lẻ loi.  Nàng đã có tình yêu của chàng; rồi tình vĩnh viễn lắng yên vào mênh mông vô tận.  Và niềm ước mơ hạnh phúc trong nàng thuở xa xưa.  Giờ đây.  Duy nhất vẫn chỉ là niềm mơ ước vẹn nguyên.  Mãi mãi.  Ước mơ chỉ như đóm hoa lập loè ngoài sân, trước ngõ.  Mãi mãi.  Nàng chỉ nắm bắt đóm hoa bằng cái nắm tay trơn.  Hoa đóm, vẫn đời đời lơ lửng giữa từng không.  Hoa đóm, vẫn chỉ là những đóm hoa vừa thấy đó, vụt tan nhanh, rồi mất hút...

Cuối cùng.  Thì nàng cũng biết.  Giờ đây.  Ðối với riêng nàng.  Ðối với tình yêu của nàng đã có cùng chàng.  Là một tình yêu vượt lên khỏi thứ tình yêu nàng hằng mơ tưởng.  Niềm ước mơ đã thành hiện thực và thoát thai thành một tình yêu, thành niềm hạnh phúc trường cữu, muôn đời.  Giờ đây.  Nàng đã có cho lòng một niềm hạnh phúc vô biên.  Nàng không cần cất giữ niềm hạnh phúc ấy cho được an toàn hơn dù bất cứ nơi nào.  Bởi vì, nó đang ngự trị trong suốt trái tim nàng từ ngăn sâu kín nhất.  Nó không hề tan mất.  Nó không hề biến đi.  Nó mãi mãi ở đúng vào một chỗ nơi giữa trái tim nàng đang còn sinh sống.  Nếu lỡ một mai trái tim nàng dẫu có chết đi, dẫu có qua đời.  Thì tình yêu kia.  Thì hạnh phúc ấy.  Cũng sẽ theo cùng với nó, song song.  Hạnh phúc trong tim.  Như linh hồn con người tiềm tàng trong thể xác.  Tất cả, đã không giao kết một điều gì.  Tất cả, đã trở thành vĩnh viễn thiên thu.  Tất cả, đã đến cùng nàng, khi nhân duyên vừa hội đủ.  Và tất cả, là điểm gom tụ phần máu nàng đỏ thắm tinh khôi, luân lưu suốt từng huyết quản, đưa sự sống nàng đi khắp cùng ngõ ngách châu thân.  Nó đến đúng lúc đúng thời khi niềm tuyệt vọng trong nàng toả lan, nhầu úa.  Chính nó, là quyết định nàng ở phút giây bất ngờ đột khởi cho một lần thăm lại quê xưa.  Và cũng chính nó, là giây phút ban đầu khi nàng và chàng có mặt sẵn sàng trên cùng một chuyến bay đêm đầy định mệnh...

Và trong cả đời.  Và còn suốt kiếp.  Tình yêu đó cũng là niềm hạnh phúc thiêng liêng của nàng có bằng cảm nhận.  Cảm nhận đầu tiên.  Khi tia mắt nàng bắt gặp ánh mắt người ngồi cạnh bên nhìn nàng đắm đuối, chăm chăm.  Cảm nhận thân quen.  Khi nàng tiếp nhận cuộc chuyện trò gần hai mươi tiếng đồng hồ cùng người đàn ông nàng chỉ mới gặp gỡ một lần, duy nhất.  Cảm nhận dấu yêu.  Từ lúc tay nàng nằm rất gọn rất ngoan trong tay chàng chở che vững chãi trên suốt quảng đường bay.  Và đó cũng chính là.  Cảm nhận sau cùng.  Cảm nhận tang thương.  Cảm nhận đớn đau.  Cảm nhận kinh hoàng.  Rơi xuống đời nàng; đúng ngay vào giữa đêm mùa Ðông lạnh giá.  Rơi xuống đời nàng; khi bàn tay nàng run run cầm ống nghe điện thoại kê sát vào tai để lắng yên nghe, nghe cho thật rõ, lời thổn thức cùng tiếng khóc cố kềm giữ trong vùng cổ họng của người đàn bà xa lạ gọi cho nàng từ đầu giây của bên kia.  Ðó là người thân, người chị họ của chàng từ vùng quê hương nàng mới vừa đoạn đành từ giã.  Người chị đã vô tình bắt gặp ngay số điện thoại và tên của nàng được chàng ghi lại kỹ càng trên trang đầu cuốn phone book nho nhỏ, tinh nguyên.  Và tiếng kể lể của người đàn bà bên kia đầu giây vẫn còn trong cơn tức tưởi, nghẹn ngào; nói cho nàng biết nàng hay rằng, "chàng đã qua đời", trong một tai biến thương tâm.  Tai nạn xảy ra, khi chiếc xe khách có chàng đi rơi xuống một vực sâu trên đoạn đường từ quê nhà chàng đến phi trường để đáp chuyến bay về lại nơi chàng hằng sinh sống.  Ðó cũng là nơi chàng sẽ bắt đầu cho tháng ngày ước hẹn cùng nàng cuộc gặp gỡ dài lâu.  Ðó cũng là nơi ươm giữ một tình yêu cùng niềm hạnh phúc đầu tiên trong đời chàng đánh đỗi bấy nhiêu năm bất ngờ có được...

..........


Chính là chàng đó.  Là người đàn ông mà tuổi đời còn khá trẻ trung.  Là người đàn ông từng ngồi cạnh bên nàng suốt quảng đường bay mịt mùng, thăm thẳm.  Là người đàn ông đã từng lắng nghe và trò chuyện cùng nàng gần hai mươi tiếng đồng hồ dài lếch thếch, lê thê.  Là người từ ngay phút giây đầu còn quá lạ xa đã lập tức trở thành người nàng quý thương suốt cả cuộc đời.  Cũng là người thầm ước hẹn cùng nàng cuộc tao phùng trong chuyến bay về lại.  Người đã nắm rất chặt tay nàng từ bắt đầu khoảnh khắc yêu thương mãi đến khi bước chân hai người vừa chạm xuống mảnh đất đầu đời cắt rốn, chôn nhau.  Cũng chính là chàng đó.  Là người đã ôm siết lấy nàng hôn nhiệt tình đắm say lên mắt lên môi nàng khi biết rằng chàng và nàng sắp phải chia lìa.  Người đàn ông đó.  Hạnh phúc của nàng đó.  Hạnh phúc của bây giờ.  Hạnh phúc của ngàn sau.  Chỉ hạnh phúc nầy thôi.  Sẽ theo sát bên nàng.  Sẽ ở mãi trong nàng.  Như mối ân tình.  Như niềm chung thuỷ.  Như là bất biến.  Như sẽ đời đời.  Niềm hạnh phúc đó.  Tình yêu của nàng đó.  Nó bắt đầu bằng lần gặp gỡ đầu tiên.  Nó thiên thu trong nguồn tin sét đánh sau cùng.  Giờ đây.  Nàng sẽ sống cùng với nó.  Rồi đây.  Nàng cũng chết cùng với nó.  Mọi điều, nàng có cùng chàng.  Bằng rất khẽ khàng, nàng gom kết lại.  Trân quý.  Giữ gìn.  Trang trọng.  Chắt chiu.  Bằng cả tâm hồn.  Bằng cả xác thân.  Bằng chính căn nguyên.  Bằng nơi mệnh số; của riêng nàng...

Ðồng thời, trong còn đây bon chen cõi sống muôn trùng; trong đời đời vĩnh hằng cõi chết mông lung; nàng cũng đã có cho niềm hạnh phúc của nàng gắn bó cùng chàng; một cái tên riêng...

Cái tên, như là tình yêu, như là định mệnh.  Cái tên, chỉ duy nhất mình nàng biết lấy, chỉ duy nhất mình nàng sẽ gọi; mỗi khi nhớ nghĩ về chàng, trong bất cứ phút giây nào, trong bất cứ nơi đâu.  Cái tên, giống như tên gọi của chàng, chính ngay lúc chàng vừa an nhiên từ tốn, vừa tha thiết ân cần, tự giới thiệu cùng nàng, trên chuyến bay về cố quốc...

Cái tên, sẽ vĩnh viễn được ướp đẫm và bao quanh bằng tất cả tình yêu thương cùng nỗi khổ đau trong nàng cô đọng lại.  Cái tên, chỉ đặc biệt dành cho và trao về người yêu dấu nhất của nàng ở cõi xa kia.  Và cái tên, cũng thật sự chính như "niềm hạnh phúc của riêng nàng"... !!!

Từ Tú Trinh