Có Những Mùa Xuân Bất Tận

Từ Tú Trinh

 

(Kính dâng Mẹ Dấu Yêu!)

Lâu lắm rồi, những mười năm đã qua đi …

Cũng có nghĩa là, ngần ấy mùa Xuân trên mảnh đất tạm dung nầy; gia đình chúng tôi không còn bóng dáng một người thân yêu bên cạnh nữa.  Đó là, Mẹ của chúng tôi.

Từ ngữ Mẹ!  Nếu được ghi xuống bằng chữ viết, lúc nào tôi cũng muốn viết hoa.  Tức là, viết cái chữ ấy to hơn những dấu chữ bình thường.  Hơn thế nữa, tôi cũng đã viết hoa chữ Mẹ thật lớn ngay từ trong cõi lòng thẫm sâu, kỳ bí nhất.

Điều nầy, là lẽ đương nhiên.  Nó chẳng lạ lùng gì đối với tất cả mọi người, bởi ai ai cũng từng có Mẹ!  Và cũng bởi, tất cả những người Mẹ có mặt trên thế gian nầy, đều là món quà tinh thần diễm tuyệt, hiếm hoi, vô giá nhất đối với những người con.  Mẹ!  Từ ngữ đã từng được biết bao văn nhân thi sĩ tài danh ca tụng bằng hầu hết những mỹ từ thần tiên, bay bổng, tuyệt vời.  Chữ Mẹ, nếu chúng ta kiên nhẫn bỏ chút thời giờ ra nghiền ngẫm, tư duy; lại thấy dường như cái ý nghĩa càng thêm đậm đà, thâm thuý; mà thiết tưởng, không còn từ ngữ nào khác hay ho hơn nữa để thay vào (!?) Vì thế, đôi khi vụt nghe qua bằng âm thanh, tiếng nói từ ai đó thốt lên; hoặc có lúc, chợt thoáng nhìn qua từ trên những dòng chữ viết – thì cũng chính danh từ Mẹ ấy - đã lập tức, đã không ngờ, đã tự nhiên gợi cho chúng ta liên tưởng đến cái hình ảnh thân quý, yêu thương; vĩnh viễn, suốt đời chẳng thể phai nhoà …

Những dòng chữ về Mẹ mà tôi ghi lại trong bài viết hôm nay; đúng ra, tôi nên viết vào những mùa Vu Lan của nhiều năm đã qua rồi.  Nhưng rất đỗi lạ lùng: ngay trong những ngày Lễ ấy, dù tôi có nghĩ thật nhiều đến hình bóng Mẹ thân yêu, dù lòng cũng da diết ngậm ngùi, lao xao tưởng nhớ; thế mà, cố "nắn nót" mãi vẫn chẳng tuôn ra được ít nhất một hàng chữ mảy may nào; khả dĩ nói lên đôi phần nỗi niềm hoài nhớ đến người đã từng cưu mang, sinh dưỡng chúng tôi từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành.  Đó có phải, như một tắc nghẽn, một trở trăn nào đó ở tâm linh, sau thời gian thật dài không còn Mẹ nữa; để chờ đến lúc, cái khối đau thương sầu não đông cứng lâu ngày kia chợt dưng bùng dậy, vỡ oà và trở thành nỗi tan tác – xanh xao hơn bao giờ hết!  Nó lại rơi đúng vào thời điểm nầy đây.  Thời điểm của những mùa Lễ lớn; của mùa Giáng Sinh; và cạnh bên, là mùa Xuân Quê Hương - Dân Tộc. Mùa Lễ.  Đang rón rén, e dè từng bước chân quen; đang lấp lửng, thập thò bóng hình xinh tươi trước ngõ; đang hân hoan, thân ái nở sẵn trên môi nụ cười vui; để đến thật gần, để chào mừng ngày tương ngộ, đoàn viên với hầu hết mọi người, mọi vật.  Nó cũng nhắc nhớ, một mùa Giáng Sinh, một mùa Xuân của mười năm xưa cũ ; Mẹ đã thật sự xa rời chúng tôi, xa rời luôn cõi người mà bản chất vốn dĩ bất toàn, mong manh, hữu hạn . …

Mẹ đi, như một bất ngờ quá đỗi!  Mẹ rời khỏi, như từ trong cõi mộng ngỡ ngàng, lờ lững, bâng khuâng  …  Dáng Mẹ, nằm an nhiên như còn say ngoan trong cơn ngủ muộn màng.  Dáng Mẹ, hết sức bình yên.  Bình yên, như đã vô vàn mãn nguyện, thật sự hài lòng.  Bình yên, như đã thấu hiểu tận tường tấm lòng hiếu thuận của những đứa con mà người một lòng thương yêu, trân quý!  Mẹ thoát, cái xác thân còm cõi già nua.  Mẹ thoát, cái kiếp người tử – sinh – bệnh – khổ . Nhưng từ ngay những giọt lệ rớt rơi còn sót; những giọt nóng sau cùng nào còn đọng lại trong ánh mắt héo queo, khô khốc, lạc thần; vẫn còn phảng phất vẻ hạnh phúc, ấm vui, an nhàn, thanh thản.  Mẹ đã thật sự, làm tròn trọng trách thiêng liêng, mầu nhiệm nhất cuộc đời; "Được làm mẹ của một bầy con." –  Mẹ từng nói vậy – Và Mẹ, đã thể hiện thật trọn vẹn vai trò mà Tạo Hoá cố ý dành riêng cho tất cả những bà Mẹ ở thế gian nầy.  Mẹ cũng làm bổn phận một người vợ thật chu toàn, hoàn tất.  Đặc biệt hơn cả, người mãi mãi lưu lại trong tâm khảm chúng tôi, một hình ảnh, một dấu ấn sâu đậm nhất, mà thời gian không dễ dàng xoá mất, lãng khuây; hình ảnh, một người Mẹ chân chất – hiền lành – nhẫn nhục – vị tha – từ ái  …  và còn nữa, người Mẹ chúng tôi còn biết bao đức tính khác theo cùng – nhưng vốn liếng từ ngữ của tôi hình như vẫn còn bị nhốt giam trong giới hạn – vướng mắc – nghèo nàn – không đủ đầy, không trọn nghĩa; để chở chuyên, để dàn trải mọi điều cao đẹp về người cho công bằng, cho thấu suốt . …

Chỉ chắc chắn.  Một điều.  Còn giữ lại từ sâu kín nhất cõi lòng của những người con.   Lòng tri ân, tưởng nhớ, khắc ghi về công ơn, nghĩa cử, tấm tình của người làm Mẹ; điều đó, không phải chỉ được đánh dấu từ những ngày Lễ Hội xôn xao, hoặc chỉ bằng cái tâm tư nhất thời, cạn cợt . Mà niềm thương, nỗi nhớ; vẫn nằm rất khuất, rất im từ hút sâu đáy vực tâm hồn.  Nó như, dòng máu đỏ thẫm nuôi sống thân người còn mãi luân lưu trong từng huyết quản.  Nó như, mỗi tế bào rất đỗi chi li, vô vàn nhỏ nhiệm; nhưng gắn chặt vào, kết dính vào để làm thành tấm hình hài đang sinh tồn hằng mỗi phút giây.  Mẹ đã rời xa, thật xa  …  cách ngăn chúng tôi từ vạn nẻo trùng khơi, mịt mù sương khói; từ thế giới xa vời nào vẫn như còn lắm vẻ mơ hồ, huyễn hoặc, mông lung …  (!?)  Nhưng bóng hình người, dù đã từng chuyển đổi qua bao lần khốn khó, lầm than; từ thời xuân trẻ đến lúc già nua, từ thuở mạnh lành đến khi hoại tàn, bệnh khổ; vẫn mãi là, một hình bóng Mẹ ngút ngàn thương quý của chúng tôi; "một trái tim lớn; của từng trái tim non"; bất biến - đời đời.  Mẹ vắng mất bằng hình dung thể chất, nhưng tâm linh giữa Mẹ và Con; vẫn tương thông trong mỗi nhịp tim, trong từng hơi thở.  Và tấm lòng, tình thương bao la sâu rộng của người; vẫn mượt mà, êm ả như đồng lúa chiều hôm bát ngát tươi xanh; vẫn ngọt ngào, tinh khiết, mát trong như dòng suối huyền năng tưới tẩm – thấm suốt vào lòng những người con yêu dấu còn mãi ngụp lặn, bon chen giữa cõi trầm luân, tạm bợ nầy; của Mẹ!  Mãi, vẫn còn nguyên đó; một điều duy nhất, thuỷ chung: dù rằng trong hiện tại, dù đã là quá khứ, dù thấp thoáng tương lai – thì cái bóng hình của tất cả những người Mẹ một thời có mặt ở thế gian nầy – vẫn muôn đời bất diệt trong tận cùng ngăn lòng kính yêu, thương tưởng, tiếc nhớ của tất cả những người con; mà Mẹ đã khổ nhọc sinh thành, dầy công nuôi dưỡng ….

Và ý nghĩa tốt đẹp, thiêng liêng, trường cữu của mùa Xuân; nếu có, hẳn là phải có ngay từ giây phút ban sơ của một đời người; khi mầm sống nhỏ nhoi vừa chớm thành hình trong lòng của Mẹ  ...   đến lúc nào đó, bất chợt cất lên tiếng khóc đầu tiên để chào đón cuộc đời, chấp nhận phận người; đã là, khởi đầu cho thời điểm của mùa Xuân thứ nhất.  Rồi thời gian qua, con của Mẹ lớn dần, cùng theo đó những mùa Xuân tiếp nối; mùa Xuân nhiệm mầu, mùa Xuân vĩnh cữu hiện hữu trong lòng những người con quả thật diễm phúc vì đã từng một lần, có Mẹ!  Và ngược lại, cũng là những mùa Xuân tình thương, mùa Xuân tuyệt diệu từ trong Mẹ ban phát một cách vô điều kiện, không vụ lợi, chẳng mưu cầu; cho cả đàn con!  Đó là, Những Mùa Xuân Lòng; Giữa Mẹ Và Con !!!  Đó cũng chính là, Những Mùa Xuân Nhân Gian; Tươi Thắm – Nở Hoa, Trong Vô Cùng – Trong Bất Tận !!! – Có phải thế không ??? Hở Mẹ Yêu Dấu ??? Của Chúng Con; Ngàn thuở – Muôn đời !!!

(Tưởng nhớ Mẹ! Giáng Sinh 2004 – Xuân 2005)

Từ Tú Trinh