Dấu Chân Trên Cát

Trường Đinh
 
 

Một lần ta quen nhau, là bao mơ ước đắm say. Một lần ta hờn dỗi, là hoàng hôn khuất nắng đã rơi vào hoang liêu. Anh nơi chốn đó, từ biên giới xa xăm, có xót xa một lần khi trăm con sông tìm chảy về biển cả nỗi niềm, khi sóng đại dương buồn đã vỗ mạn thuyền nhung nhớ.

Ngày nào ta quen nhau, là mùa xuân có hoa nở chào, là mùa thu có anh gieo vần thơ mộng ước, có em là nỗi nhớ dìu vào cơn mơ mùa đông, có nắng chiều lưu luyến gió hạ vàng. Đời ta cách biệt một đại dương xa vời nhưng linh hồn đôi ta vẫn là bên nhau trong vòng tay nhớ. Một lần anh đã tìm đến. Một lần anh đã dìu em vào cơn mộng. Đời thật đẹp như những vì sao âm thầm soi sáng màn đêm. Đã bao lần, anh mơ làm cánh chim hải âu bay về phương trời lạ, có em đợi chờ trao đón tin yêu. Đã bao lần, em dạo bước một mình trên bờ cát biển, nhìn thủy triều cuốn hút dấu chân mình ra khơi... Sẽ về đâu chiều nay anh hỡi, để mong tìm thấy đôi ta là chung một bóng hình, có anh là vần thơ, có em là phím nhạc, có đôi ta là nhịp ấm con tim, là giòng sông đam mê đang chảy xiết không bờ bến, cho mãi đời mình là những tình ca mộng thắm mùa xuân.

Chiều nay em lang thang trên biển vắng, nhớ về một điều tưởng chừng như hoang tưởng, nỗi niềm nầy như giòng lệ gởi trao anh, khi mặt trời không thể lặn về phương đông hay trổi dậy từ phương tây. Xin một lần, một lần anh nhé, để anh nhìn về dấu chân em trên cát, vẫn còn đó hay đã trôi xa về nơi chốn nao, để dỗi hờn em nguôi ngoai theo năm tháng, cho mãi trong anh còn xao xuyến niềm nhớ thân thương hôm nào...

"em lặng ngắm dấu chân mình trên cát
những con sóng cứ xô bờ dào dạt
dấu chân cứ mờ dần theo sóng biển ra khơi
sao cứ hững hờ không như biển, anh ơi
sao chẳng đưa tình em vào lòng như sóng
sao chẳng thấy dấu chân em đuổi theo hoài vô vọng" (1)

 

Đời ta nay đã cách xa một giòng sông, trăm giòng sông, một biển cả mênh mông. Cánh én đơn côi chiều nay có nói lên được cái bơ vơ của mùa xuân không anh, của nỗi buồn lá đã vàng thu, của mưa rơi trong gió chiều đông, của giọt nắng hạ tàn đã nhạt phai theo thời gian, của tình đã hoàng hôn trên mắt sầu. Biết bao giờ anh sẽ dừng bước, nhìn lại một lần kỷ niệm của nhau, nhớ về em một thuở xa xưa học trò. Biết bao giờ anh sẽ nhìn thấy dấu chân em trên bờ cát mỏng, từng bước lặng thầm theo nỗi niềm riêng. Đời ta là xa cách đại dương mênh mông, là chiều nay em chợt buồn, ngỡ mình đã hóa thân làm những triền núi đá lẻ loi. Nơi xa xôi đó, anh mãi là khoảng cách, một khoảng cách âm thầm như tấm thảm vô hình, chia cách đời nhau khi mùa xuân chợt đến. Ta quen nhau mùa thu. Ta dỗi hờn mùa đông. Ta xa nhau mùa xuân. Bên cuối trời xa xưa, trên ngàn mây đó vẫn còn xanh biếc màu kỷ niệm, kỷ niệm trong thoáng mơ qua, chiều nay chợt về như áng mây trôi bềnh bồng cùng bao nỗi niềm riêng mang...

"vẫn biết tình em gieo vào hoang tưởng
như con dã tràng se cát biển đông
em muốn hoá thân thành một giòng sông
cùng trăm con sông thả lòng ra biển cả
em muốn hoá thân thành những triền núi đá
để sóng bạc đầu tung bọt phủ ngàn năm" (1)

 

Rồi ngày tháng tới, chuyện mình là dư âm sóng vỡ đã chia cách đại dương. Còn đó chăng anh, những dấu chân em trên cát ướt, là kỷ niệm ngày nào long lanh trên môi mắt... Và nơi anh đến, nơi anh về, nơi anh dừng bước, có còn mùa xuân với nắng bình minh bên khung trời dĩ vãng, để cho em biết rằng, anh vẫn mãi chờ mong... Có còn chăng đêm lễ tình nhân trong anh ngàn thương nhớ, là hình bóng em, anh giữ mãi trong lòng... Có còn chăng kỷ niệm trên vần thơ tình ái đã gởi lại một trời xót xa từ cơn mơ tiếc nuối chiều nào...

"bao nhiêu mộng ước có tan theo cùng ngày tháng
bao nhiêu tình ái có chết trong cơn mê dài
em vẫn mong chờ vẫn nhớ thiết tha đầy vơi
anh có bao giờ tiếc nuối xót xa một thời" (2)

 

 

Trường Đinh
8.2.2004, uk sương mù già
 
(1) Bơ Vơ [thơ Uyển Diễm]
(2) Biển và Em [lời nhạc Ngô Thụy Miên]
 
mp3 3.8 Mb Radio Bolsa - Uyển Diễm