dấu yêu

Anh, đêm nay em viết thư nầy cho anh, với tất cả mến yêu thầm kín trong em, và có nhẽ cũng là những gì trong anh đang thao thức, mà em đã cảm nhận được từ anh, từ cái nhìn, từ câu nói, từ nụ cười anh trao gởi... Có nhẽ, đây là những gì sâu kín nhất trong linh hồn hai chúng ta từ bao tháng ngày anh và em quen biết nhau.

Ðêm nay, em viết cho anh... nhưng em sẽ không gởi lá thư nầy cho anh đọc, hay đúng ra là em không dám gởi cho anh, vì những chuyện của anh, chuyện của em, đã có những buộc ràng riêng tư trong đời sống của riêng nhau, mà chúng ta không thể vượt thoát qua được, vì vòng tay lễ giáo, vì trách nhiệm gia đình của riêng nhau, và vì duyên mệnh đã quá muộn màng... Em biết, anh đã có gia đình, và anh cũng đã biết, em đã có gia đình. Em biết được điều nầy ở anh khi em chợt nhìn thấy trên bàn tay trái của anh, trên ngón tay áp út, có chiếc nhẫn nhỏ. Và em nghĩ, anh cũng đã biết, đã thấy có sự buộc ràng tương tự này ở em, khi em một lần nhìn thấy đôi mắt anh chợt liếc nhìn chiếc nhẫn kỷ niệm trên ngón tay áp út của em. Khi mà, đã bao lần, 10 ngón tay em lướt nhanh trên máy đánh chữ với những giấy tờ của Sở và anh đã bao lần lén nhìn...

Anh, những điều em viết đêm nay đây, là những gì em đã suy nghĩ về em, là những gì mà em đang suy nghĩ về anh, và em sẽ giữ mãi lời dấu yêu thầm kín nầy trong lưu bút, cho em, của riêng em, và chỉ em được đọc trong những lúc em buồn và ước ao cho mình một chút mơ mộng còn sống lại của một thời con gái.

Anh, mình đã quen nhau bao lâu rồi anh nhỉ, dẫu là đã quen với tư cách là những người cùng làm chung một Sở, dẫu là quen nhau với tư cách là hai người bạn đồng hương. Em đã suy nghĩ nhiều về tháng ngày đó, về định mệnh đó, và đã mãi cố gắng nhìn lại những kỷ niệm linh cảm rất đẹp giữa hai chúng ta, từ ngày đầu tiên quen biết nhau. Và lần đầu ta gặp nhau, là anh, với nụ cười thật nhẹ và anh chỉ khẽ gật đầu chào. Ngày ngày, mỗi ngày, hai ta vẫn gặp nhau, qua công việc làm cùng nhau tại Sở nhưng ít khi em nói với anh điều gì. Chúng ta chỉ trao đổi cho nhau bằng cái nhìn và nụ cười. Có nhẽ, vì anh quá bận rộn với công việc tại Sở, cũng có nhẽ vì em cố giữ một khoảng cách nào đó, hay có lẽ vì anh còn ngại ngùng chưa dám bước xa hơn...

Mỗi ngày, em thấy, anh vẫn thế. Vẫn với chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt xanh. Vẫn mái tóc bềnh bồng rất nghệ sĩ và đôi mắt rất khiêm nhường, ẩn chứa bao điều với cái nhìn rất sâu xa và hiểu biết. Dáng anh cao, gầy, và khuôn mặt có đôi chút đăm chiêu, đặc biệt trên vầng trán cao và dưới đôi chân mày rậm. Anh, với nụ cười thật nhẹ, cái nhẹ rất thoáng, thật hiền và đôi chút khêu gợi. Mỗi khi em nhìn thấy anh, cách anh chào em vẫn là cái gật đầu thật nhẹ và anh lướt nhanh đi qua với một nụ cười gởi lại. Phong cách đó ở anh vẫn còn mãi ấn tượng trong em bao dấu yêu mỗi khi em nghĩ về anh trong đêm. Nụ cười đó, nụ cười thật nhẹ đó, đã bao lần ru hồn em trong những đêm dài thao thức mộng mơ. Em còn nhớ, em cũng đã bao lần gởi anh cái nhìn đó, nụ cười đó. Em có cảm nhận là anh đã hiểu được cái nhìn của em. Mỗi lần gặp anh, em chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn vào mắt anh, và rồi cúi đầu tiếp tục chăm chú với công việc phải làm hằng ngày tại Sở.

Nhiều lúc gặp anh, một phút bất chợt vô hình nào đó, đã bắt buộc em phải suy nghĩ rất nhiều về anh... Em cũng không hiểu tại sao mỗi lần gặp anh là em cảm thấy ngày hôm đó vui hơn và lại thích suy nghĩ, thích nhìn trời mây qua khung cửa sổ. Có đôi lần em muốn đến với anh, trong giờ ăn trưa, tìm lời nói chuyện với anh, để đôi ta có điều kiện thân mật hơn. Nhưng và rồi, em đã bảo em: đừng thế. Vì lý do, đôi mắt anh nhìn quá đam mê, và trái tim em thì dễ rung động. Em cảm thấy có một cái gì đó, rất quyến rũ, rất thăng hoa, rất tha thiết trong ánh mắt của anh, trong nụ cười của anh. Và em đã phải bao lần cố gắng dựng lên tấm thảm vô hình giữa anh và em, để cản ngăn em đừng vượt qua. Nếu em tiến đến với anh, bằng lời gởi trao tình tứ thầm kín nầy, rồi chuyện gì sẽ đến với chúng ta. Cái nhìn của anh khêu gợi quá, em làm sao thoát ra được vòng đam mê đó. Em biết, anh là người đã có những buộc ràng riêng. Với em, em cũng đâu còn là người tự do như thời con gái học trò. Bởi điều đó, em đã bao lần khuyên chính em, hãy dừng lại, dừng lại con tim đang thổn thức, dừng lại phút giây linh hồn đang sướt mướt, và chúng ta xin đừng tiến xa thêm nữa.

Những khi em chợt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, là em tạm dừng lại những mơ mộng xa xôi của mình, nhưng và rồi em cũng không thể nào dừng lại được mãi. Và ở anh, em nghĩ cũng thế, mỗi khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em, là em thấy trong đôi mắt anh có một chút bâng khuâng tự hỏi. Và rồi, anh vẫn đến với em, với ánh mắt, với nụ cười đó. Là yêu đương thầm kín mà em đã cảm nhận được. Có phải em đã cảm nhận điều đó đúng không anh? Và anh cũng đã thấy rõ được điều nầy ở nơi em. Trong thầm kín của linh hồn đôi ta, là những xao xuyến những mong mỏi những đợi chờ, với những mơ ước chỉ để là mơ ước... Ðôi ta có phải chăng là hai cánh bướm tương tư đang tìm đến những nụ hoa tình ái, là đôi cánh chuồn chuồn đang phiêu lãng bên bờ lau sậy. Trên trời cao kia, anh có thấy, ngàn cánh mây đó, ngàn ước mơ đó, bao tha thiết đó, có dáng hình trái tim anh và em, đang mãi còn ru nhịp phím xôn xao cùng mây trắng, có phải vậy không anh?

Có một lần, em còn nhớ, khi em chợt bắt gặp ánh mắt anh lúc anh bước vào văn phòng em. Cái nhìn xao xuyến đó từ anh, em đã hiểu được ý nghĩa của nó, và em thầm nghĩ, chắc chắn anh cũng đã hiểu được ý nghĩa đó, qua cái nhìn biển sóng về anh trong mắt em. Tất cả chỉ là cái nhìn, cái nhìn của nhau, và bất tận trong sâu thẳm đó, trong bốn ánh mắt biển khơi đó, có cả vạn ngàn lời nói thiết tha đang đợi chờ trao gởi cho nhau... Là đại dương tình yêu đang âm thầm dậy sóng tương tư mà hai chúng ta đang cùng nhau bơi lội… đang kêu gọi tâm tư tháng ngày… bẽn lẽn đến thẩn thờ môi mắt trong vấn vương ngạt ngào… trên từng ngọn sóng vỡ bờ đang cuốn hút cho nhau...

Có nhẽ, anh đã yêu em, qua cái nhìn đắm đuối của nhau. Có nhẽ, em đã yêu anh, từ nụ cười rất ý nghĩa mà anh đã gởi trao hôm nào. Là khoảng thời gian bốn mắt gặp nhau, trên đường giao tuyến linh tri vô hình, mà chỉ ở hai chúng ta mới có thể tận hiểu ý nghĩa trọn vẹn và xao động trong đó. Có đôi lúc, em ước gì em vẫn là người trinh nữ, chưa quen ai, chưa thuộc về ai. Em cũng đã có lần mơ ước là anh vẫn còn chưa ràng buộc. Thì chuyện chúng mình sẽ là những dấu bước mộng mơ xa vời hơn nữa, phải vậy không anh? Và để còn mãi trong em, trong đôi mắt em, anh là tất cả... là mái tóc bềnh bồng nghệ sĩ, là nụ cười thật nhẹ, là chiếc răng khễnh lôi cuốn mặt trời đam mê em…

Chuyện mình yêu nhau, chỉ mình biết chính mình, anh nhé. Có ở anh, anh biết được chính anh, và ở em, em biết được trong chính em. Và chúng mình xin giữ mãi cho nhau những dấu yêu thầm kín đó. Ðể mãi đôi ta là hai cánh én thơ ngây với mùa xuân tình ái, để mãi đôi ta là ngàn cánh mây mơ ước thật đẹp nơi cuối trời quê hương xa vời, để mãi mãi là môi mắt vương vấn cho nhau trong từng mỗi đêm về. Và trong dấu yêu đó, đời là những mùa xuân tự tình đang nở hoa, là ngàn cánh mộng trinh nguyên bên mùa thu dịu ngời. Và mãi mãi trong tim em - anh là người nghệ sĩ thật hiền, với nụ cười khêu gợi cao xa... Và mãi mãi trong anh - em là người con gái dấu yêu ngây thơ ngày nào...

"trong đôi mắt em, anh là tất cả
là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây
em sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào..." (*)


Trường Ðinh
10.12.2003 uk, sương mù già

(*) Như Ðã Dấu Yêu (nhạc và lời Ðức Huy, tiếng hát Ngọc Lan)
RealPlayer 654 Kb