Tình Vào Thiên Thu

 

 

Ngày hôm đó, mình quen nhau, cái quen thật tình cờ, và cũng đã đưa đến tình yêu rất tình cờ. Bắt đầu là ngày chúng ta ghi danh học tiếng Anh và được xếp cùng học chung một lớp. Chắc hẳn em còn nhớ những ngày cuối thu, mùa thu của trời lạnh băng giá sắp sang đông, mùa thu của chúng ta với lớp học đầu tiên, của những ngày mới đặt chân lên vùng đất sương mù nầy. Là nơi mà chúng ta đã bắt đầu với những tiếng ê a ngoại ngữ rất mới lạ. Có một duyên mệnh nào đó khó thể định nghĩa được, là chúng ta cùng đi trên một con thuyền sóng gió, cùng ở một trại tị nạn rất nghèo nàn, và cùng trên một chuyến bay rét mướt trong đêm đến xứ sở tự do nầy.

 

Anh còn nhớ, sáng ngày hôm đó, ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, là ngày cuối thu, với mây trời rất cao, với khói sương mù thật gần và rất đẹp, với màu đất dưới chân đã xạm đen còn se bốc hơi lạnh, với dáng em trong lớp áo khoác da cừu, chúng ta đã cùng bước vào lớp, và được xếp ngồi gần nhau. Duyên mệnh đã reo vang trên linh hồn chúng ta ngày hôm đó. Chúng ta đã quen nhau. Anh biết tên em khi em đã tự giới thiệu và hỏi anh về bài học tiếng Anh đầu tiên mà em chưa hiểu rõ nghĩa. Và cũng từ đó, mỗi chiều tan học, sau bữa cơm tối, như đã hứa, anh tìm đến thăm em cách không mấy xa từ căn nhà nhỏ anh chung sống với vài người bạn đi chung thuyền, để chúng ta cùng nhau học bài và hướng dẫn em thêm từ những gì anh biết về môn ngoại ngữ.

 

Lần đầu tiên anh được làm người thầy giáo dạy kèm. Và em là người học trò đầu tiên và duy nhất mà anh đã chỉ dẫn về ngôn ngữ mới lạ nầy. Những lần gặp nhau đó, thật sự thì cùng học với nhau rất ít, mà suốt buổi tối chúng ta chỉ nói chuyện bên ngoài thì nhiều. Anh vẫn còn nhớ nụ cười em trong đêm đó, rất hồn nhiên, ngây dại, với mái tóc đen thật dài phủ kín hai vai, với chiếc áo da cừu thật dầy...

 

Những ngày đầu tiên trên xứ cỏ, cả hai chúng ta đều cô đơn. Có nhẽ em buồn nhiều vì xa Mẹ Cha nên thích tâm sự, và cũng có lẻ anh rời bỏ quê hương lúc tuổi còn quá nhỏ. Và từ đó, anh biết được em là học sinh của trường Sương Nguyệt Anh. Và những ngày sau đó là mùa đông đầu tiên thật đẹp của chúng ta, với tuyết trắng, với nắng nhạt mờ trong mù sương. Cái băng tuyết mà lần đầu trong cuộc đời chúng ta được thấy tại vùng đất xa xôi nầy. Tuyết đã một lần phủ trắng khắp đồng cỏ, trên đồi thông, trên mái nhà, và vẫn còn rơi lả tả như bức thảm thiên thần lướt nhẹ trên vai tóc chúng ta. Cái lạnh của tuyết đã không làm chúng ta lạnh khi anh và em cùng đùa giỡn ném cho nhau những trái banh tuyết vo tròn. Và cũng từ đó, chúng ta biết nhau, gần nhau, và yêu nhau. Chuỗi thời gian thật đẹp với những nụ hôn đầu tiên bẽn lẽn, của đam mê ngọt ngào đã cuốn hút đắm say một thời. Chuỗi thời gian thênh thang mà chúng mình đã ngây ngơ trao nhau, cho nhau, để nhớ mãi về sau...

 

Và những đêm, chúng ta gặp nhau bên chiếc bàn học trò cùng giấy bút và sách vở, em đã kể chuyện thật nhiều về gia đình em, về chuyện quê nhà của một thuở xa xưa đáng nhớ. Nhiều kỷ niệm thật đẹp em đã chia xẻ cùng anh. Đã là kỷ niệm, thì lúc nào cũng đẹp trong tâm hồn và trái tim, phải không em. Như chuyện chúng mình yêu nhau sau những ngày gặp gỡ đầu tiên đó, mãi ngày sau vẫn còn rất đẹp. Với anh, chắc nhẽ chưa bao giờ phôi phai. Với em, chắc mãi là kỷ niệm khi đã một lần bên nhau. Phải chăng tình yêu đẹp vì là mối tình đầu tiên của tuổi hồn nhiên, đã cho nhau, cho tất cả...

 

Anh còn nhớ, có một ngày cuối hạ, trên con đường làng nắng ấm, chúng ta cùng nhau đi dạo, và khi em chợt nhìn thấy những cây táo trĩu đầy trái trên cành từ khu vườn trước của những người dân bản xứ. Em đã nhiều lần đi qua và đã ao ước rằng, nếu có được một trái táo xanh non chưa chín đó, em mong ước được cầm trong tay để ngắm nhìn, và lần đó anh đã đánh liều bẻ trộm cho em. Em thật mừng, mãi cám ơn anh, và em mến anh nhiều hơn từ đó.

 

Và những buổi tối, trăng lạnh, sương mù trắng, anh đến thăm em, cùng em học và ôn bài thi, và chúng ta đã yêu nhau... Một chuyến phiêu lưu rất trẻ cùng đi vào tình yêu, đã chia xẻ cho nhau nỗi buồn xa xứ, trao gởi nhau những cái nhìn đắm đuối mà chỉ hai ta mới tận hiểu, bằng cái duyên mệnh để biết nhau và đến cùng nhau... Chúng ta đã yêu nhau từ đó...

 

Lần gặp gỡ đầu tiên trong mùa thu năm đó đã bao lâu rồi em nhỉ. Đêm nay, anh nghĩ về em, bên bóng tối và tia sáng trăng buồn, anh chợt nhớ về chuyện ngày hôm đó, về đôi mắt em, đôi mắt ảo sáng như ánh trăng soi. Anh mong ước và thầm nguyện em sẽ có một giấc ngủ thật đẹp đêm nay. Giấc ngủ với cơn mộng đưa anh và em về với những tháng ngày xa xưa, về bên cạnh bàn tay của Mẹ già, để được một lần nhìn lại nụ cười của người Cha kính yêu, về với quê hương có giòng sông vàng cát phù sa, với căn nhà mái tranh, với bông hoa sứ trắng, với cành trúc đong đưa trong gió gợi tình, với lá me xanh rơi trên tóc cỏ chiều nào, với mái trường xưa Sương Nguyệt Anh và một thuở học trò hoa phượng... Em sẽ vui nhiều bên tuổi xanh và thật hạnh phúc trong tình thương bao la có sức ấm dịu hiền của Mẹ Cha, của nắng hanh vàng tháng 6 và mưa ngâu tháng 7, của quê hương mình muôn đời yêu mến. Anh ước mong em ngủ thật ngon đêm nay với giấc mơ thật đẹp, em nhé.

 

Ngay phút giây nầy, anh chợt nghĩ đến điều không nên nghĩ, nếu ngày mai mình xa nhau, chắc nhẽ em sẽ khóc nhiều, khóc thật nhiều như những lúc mình giận nhau. Nếu có ngày đó, thì kỷ niệm mình bên nhau sẽ cho nhau những nỗi nhớ không bao giờ nhạt phai. Buổi chia tay nào cũng buồn, phải không em. Dù là mới quen hay đã quen thật lâu, lời biệt ly vẫn là chuyện tâm sự của giòng sông. Giòng sông vẫn đó, vẫn âm thầm trôi, trôi mãi theo cùng niềm nhớ bến bờ bất tận.

 

Em ngủ ngon đêm nay, em nhé. Nụ hôn linh hồn trao về em đêm nay không là nụ hôn cuối, không là nụ hôn buồn, dù đêm qua chúng ta đã cùng đi trong mưa, dù hôm nay chúng ta đang bước về với nắng, dù ngày mai với những bước chân địa đàng cùng niềm nhớ miên man... Anh sẽ nhớ về em, nhớ thật nhiều, như bây giờ anh đang nhớ nghĩ về em, tình chúng ta sẽ mãi là nhớ thương, những nhớ thương cho nhau đã đưa về cùng thiên thu định mệnh... Một cõi thiên thu với tiếng hát tuyệt vời yêu đương, của đam mê tuổi dại, của ước mơ thênh thang, của mộng sầu chất ngất. Đời chúng ta sẽ mãi mãi là yêu đương thật nồng... với ngàn nụ cười bên nhau... với trùng khơi nước mắt xa nhau... là bản tình ca không bao giờ kết thúc... cho mãi mãi bên nhau là cõi trời yêu đương ngây ngất một đời.

 

Nếu nhỡ ngày mai mình xa nhau, vì một định mệnh nào đó, anh sẽ trao về em lời nầy, ngàn lời nầy, trên cung đàn điệp khúc tương tư, từ linh hồn và trái tim đã cho nhau, từ ước vọng tình yêu xa xưa, đưa chúng ta về cùng kỷ niệm, bên vòng tay học trò với chiếc lá thuộc bài, của dĩ vãng xa xôi bên ngàn mộng cũ... của thiên thu xanh xao còn ghi dấu những bước chân địa đàng... của anh... của em... của hai chúng ta... đã một thời chung bước trên vùng đất sương mù già và tuyết trắng... có giòng sông âm thầm thương nhớ của mãi riêng chúng ta...

 

"ánh mắt đó như trăng soi xót xa một thời
nụ hôn buồn đưa tiễn người một đời chia phôi
tháng ngày bên mộng cũ xa xôi
bao đêm thương nhớ trao về thiên thu..." (*)

 

Trường Đinh
11.11.2003, uk sương mù già

 

(*) Tình Vào Thiên Thu [nhạc Ngô Thụy Miên, lời Trường Đinh]