Nắng Gọi Chiều Phai


Bóng chiều rơi se sắt lòng cô lữ
Mãi bao năm biền biệt kiếp xa nhà
Đời ly xứ miệt mài thân đất khách
Nẻo phương nào mù mịt bước ai qua

Ngày đã vội tàn thay đêm thấp thoáng
Giữa chênh vênh trời đất đẫm cơn sầu
Màu nắng trong thuở xưa nào rơi hẫng
Dõi mong tìm từng yêu dấu nơi đâu

Bốn mùa thi nhau ngỡ ngàng trôi khuất
Gửi cô liêu xuyên suốt cõi tim người
Đáy mắt suy tư góc hồn thăm thẳm
Buổi khuya nào vương vấn bóng trăng vơi

Chiều biến nhanh cho nắng buồn man mác
Nắng lơ thơ ngây ngất ngẩn ngơ lòng
Gọi chiều phai giữa bốn bề quanh quất
Chỉ im lìm chiều hun hút mênh mông


Từ Tú Trinh