Hữu Duyên Tương Ngộ…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

 



Nhìn vẻ mặt bơ phờ của Nga tôi thương nó quá, nếu hậu quả của…việc ấy xảy ra thật, thì chính tôi cũng có một phần lỗi đã đẩy cho Nga cái rủi ro mà lẽ ra là của…tôi. Dù rất thương và cảm thông với tâm trạng của Nga, tôi vẫn rất sợ gặp mặt nó vì tôi có cảm giác nó oán tôi lắm qua những lời than thở mà nó bắt tôi phải lắng tai nghe một cách thành khẩn.
Nếu cái điều nó (và cả tôi) đang lo sợ đó có thật thì thay vì tìm gã trai kia để ăn vạ, tôi chắc chắn Nga sẽ trút hết lên đầu tôi những gì mà nó không thể phân bày cùng người khác. Xét cho cùng tôi là người chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối nên chỉ có tôi mới làm chứng rằng Nga hoàn toàn vô tội. Trong khi Nga đang xanh mặt vì lo lắng, thì tôi chỉ còn biết tỏ sự nhiệt tình quan tâm đến Nga bằng cách bỏ công truy tìm tông tích gã trai kia. Dù chưa biết tôi sẽ dám làm gì gã, nhưng tôi cần phải nắm rõ lý lịch của gã đã, chờ khi Nga cần đến là tôi chìa ra liền, cũng xóa bớt một phần lỗi của tôi trong sự “thiệt hại” của Nga. Tôi sắm một cái kính đen, thêm cái mũ to vành đội sùm sụp để bắt đầu những buổi la cà làm thám tử ở bến xe trong giờ mà tôi đoán là gã sẽ đi học về trên một chuyến xe chiều…
Không khó khăn lắm trong việc tìm hiểu về một ai đó trong cái thị trấn nhỏ bé này. Tôi chỉ cần đầu tư thời gian một buổi chiều chủ nhật là biết tên gã ấy. Đỗ Hào Quang! Mới nghe cái tên đã thấy chói loá rồi (Còn hành vi của gã thì tối om, thật là trái ngược…)
Ngoài lúc gặp nhau ở trường, tan học về nhà là tôi trốn biệt sợ gặp Nga, nhưng nó đâu dễ tha cho tôi, nó đến nhà tôi là chuyện không lạ, huống chi giờ đây tôi là người mà nó bắt phải đồng cam cộng khổ với nó.
Nga đẩy cửa bước vào, mắt lấm lét nhìn quanh vừa hỏi:
-Có ai ở nhà không mày?
-Đi vắng hết rôì, có gì không?(Tôi hỏi lại nó)
Tôi nhìn Nga chờ đợi điều nó sắp nói. Dù chắc chắn không có ai ngoài tôi nhưng nó vẫn thì thầm:
-Tao mới nghe nói nếu…nếu “bị” thì lông mày dựng đứng lên còn cổ thì giựt giựt…
Tôi ngờ vực:
-Thật vậy sao? Tao hổng nghe vậy bao giờ.
Nga gật đầu vừa vén tóc trên trán ra rồi chồm trước mặt tôi:
-Mày dòm giùm xem chân mày tao có dựng lên không?
Tôi dồn hết thị lực vào đôi chân mày mọc không trật tự mà chưa biết tỉa tót của Nga, chúng không có gì khác lạ.
-Bình thường mày à, tao hổng thấy có vẻ gì nó muốn báo tin vui…
Nga nhăn mặt:
-Đó là tin vui sao?
-À xin lỗi! Tao quên, vì nghe người ta hay hỏi nhau là “Có tin vui chưa?” khi muốn nói đến chuyện con cái nên tao lộn...
Nga không chờ tôi nói hết câu, nó vạch cổ áo rồi rướn cổ bảo tôi:
-Mày dòm cổ tao thử .
Tôi lại chăm chăm nhìn vào ngấn cổ thon của Nga, chẳng thấy gì ngoài làn da trắng mịn màng. Tuy nhiên tôi không rời mắt khỏi cổ của Nga vì muốn tỏ ra rất “thành tâm” chia sẻ với bạn. Nga sốt ruột nhắc khi chờ hơi lâu:
-Lẹ lên mày, không có gì chứ?
Trong khi Nga hỏi thì tôi thấy cổ nó… rung rung, và tất nhiên tôi bật kêu lên:
-Có…có thấy rồi mày ơi!
Nga giật thót người, đưa tay sờ lên cổ:
-Sao? Mày thấy nó giựt hả?
Tôi không muốn nhưng đầu phải giật để trả lời cho câu hỏi của Nga. Lập tức miệng nó mếu xệch như cái thuyền úp ngược, nó nói mà gần khóc:
-Tại mày hết, tao đang ở phía ngoài mày đẩy tao vô trong nên tao mới “bị”…như vậy là tao không dám về nhà đâu…tao sẽ nghỉ học bỏ nhà đi luôn…
-Bình tỉnh đã, mày có chỗ nào ở mà đòi bỏ nhà đi?...
Nga thút thít:
-Tao tới ở với…mày!
Tôi nghĩ nhanh đến việc nếu Nga làm thật như lời nó nói thì trước nhất tôi phải chia bớt phần ăn của tôi cho nó khi nó đến ở với tôi. Cái vụ này tôi hổng…quen! Vì vậy tôi bỗng thông minh hẳn ra khi nghĩ được cách giải quyết:
-Mày đi với tao, đến nhà chị Mai con bác của tao nhờ chỉ cho ý kiến, dù sao chỉ cũng có gia đình rồi nên biết hơn tụi mình…
Nga do dự:
-Tao sợ lắm, lỡ chị Mai mắng tao ngu thì sao..
-Không đâu, có tao làm chứng là mày hổng muốn vậy, tao sẽ nói việc ngoài ý muốn của…tụi mình! Đến đó nếu mày sợ cứ im để tao nói …
Chẳng còn cách nào khác là Nga phải riu ríu đi theo tôi.
Chị Mai cứ tủm tỉm cười khi nghe hai đưa tôi tranh nhau phân trần:
-Khi lên xe, em đã ngồi ở ghế ngoài phía cửa rồi, tự nhiên con Khanh giành chỗ đẩy em vào ghế trong…
-Tao giành thì mày đừng nhường chỗ. Chỉ tại cái số của mày nên mới…
-Khi thằng cha đó bước lên thì xe đã đầy khách, thấy chỗ cạnh em còn trống chả liền tới ngồi… sát em, không còn chỗ nào tránh nên em vội lấy cuốn truyện chắn vào giữa em với thằng chả…
Tôi nhanh nhẩu cướp lời Nga nói tiếp:
-Xe chạy được một hồi, gã đó có “ý đồ đen tối” nên bèn làm bộ mượn cuốn truyện của Nga đang chắn giữa…chỗ…
Chị Mai nghiêm mặt lại:
-Thôi vậy là chết rồi…nó rút cuốn truyện đi phải không?
Cả hai đứa tôi giật mình,cùng hỏi lại :
-Sao hả chị?
-Và bây giờ tụi em đang sợ “hậu quả” của việc ấy?
Tôi ngập ngừng:
-…Dạ!Vừa nảy em cũng thấy cổ Nga rung rung, người ta nói như vậy là đã…
-Có ai đã nói với tụi em rằng ngồi gần con trai là…có bầu phải không? (Chị hỏi xong phá lên cười)
Nga cúi mặt nhìn xuống đất có lẽ muốn giấu đôi mắt đỏ hoe, lí nhí đáp:
-Bà cố em đã dạy rằng không được nhìn những cảnh tầm bậy con mắt sẽ bị …mọc mụt lẹo.Không được ngồi gần con trai sẽ bị…bị…
-Chị hiểu rồi. Người già thường tránh nói rõ ràng những chuyện mà họ nghĩ trẻ con chưa cần hiểu rõ nên cứ nói đơn giản để “ngăn ngừa” vậy thôi, thật ra trong một chừng mực nào đó tụi em cũng nên biết những gì cần tránh và những gì không đáng sợ…
Chị kéo hai đứa tôi lại gần giản giải một hổi một hồi về những điều mà chị nói có viết trong những cuốn như là “Tuổi dạy thì cần biết”, “Tuổi Cài Trâm”. Vẻ mặt Nga từ bí xị chuyển sang hân hoan, hai má từ trắng chuyển sang đỏ.
Còn tôi thì cũng nhẹ cả người vì từ nay Nga sẽ không còn theo tránh móc tôi đã đẩy nó ngồi gần “thằng cha” đó.Tôi cũng hiểu hơn ngụ ý những lời dạy bóng gió của các bà cố, bà nội để “nhập kho” thêm những điều chị Mai nói. Có thế chứ! Từ nay tôi không dại gì nhường chỗ cho bọn con trai vì không dám ngồi gần. Trước khi bọn họ có cơ hội xáp lại gần, tôi sẽ xáp lại gần họ trước mà không còn sợ những điều như bà cố chúng tôi dạy. Nhiều trò chơi vui nhộn ở trường từ bấy lâu nay bọn con gái không dám tham gia như trò chia thành hai phe, một đứa cỏng một đứa chạy tông vào nhau, phe nào té hoặc làm…rớt “đồng đội” nhiều hơn thì phe đó thua. Ở trò này con gái tụi tôi dĩ nhiên được con trai cỏng, tụi tôi chỉ việc bám chặt cổ “đồng đội” để không bị rớt là được họ cho tham gia chơi. Mới nghĩ đã thấy vui rồi. Bọn con trai! Hãy đợi đấy…
Rời nhà chị Mai, giải tỏa được gánh nặng tâm lý, Nga vui quá nên nói cười luôn miệng. Lợi dụng tình hình có lợi,  tôi kể công:
-Hôm đó tao nhìn thấy tên đó đeo phù hiệu trường Nam Trung học Trần Hưng Đạo vậy là tao tìm hiểu mới biết được tên tuổi của hắn…
Nga có vẻ không quan tâm đến lời kể của tôi:
-Giờ thì hắn là ai mặc kệ, lần sau nếu còn gặp lại hắn trong trường hợp đó, tao sẽ ngồi ép sát vào hắn để trả thù!
Tôi tiếp tục “công việc” của mình:
-Nhưng trước khi mày mặc kệ thì tao đã phải dầm mưa dãi nắng để theo dõi hắn..
-Mấy hôm nay trời dịu mát, có mưa hay nắng gì đâu mà dầm.
-Là tao muốn ví von sự vất vả mà tao đã vì mày. Đáng nói là trong lúc như thế tao phải ăn uống để có sức nên…nên tao hết cả tiền để dành!
Nga gật gật đầu có vẻ xởi lởi:
-Tao hứa khi nào có tiền tao sẽ bù lại cho mày bằng một chầu gấp mấy lần mày đã tốn.
Tôi chỉ chờ có thế:
-Thật nhé! Vậy mày định khi nào?
-Khi tao học xong và đi làm kiếm tiền…
-Trời! Bây giờ tụi mình mới mười lăm tuổi, đợi đến lúc đi làm được thì mày quên tuốt lời hứa rồi.
-Nếu tao quên thì mày nhắc là được chứ gì.
Tôi bắt Nga nghéo ngón tay trỏ vào ngón tay tôi để cam kết. Lời hứa đó phải qua nhiều năm sau khi Nga trở thành cô giáo của một trường tư thục mới được thực hiện. Khi Nga lãnh tháng lương đầu tiên là tôi lập tức nhắc lại “kỷ niệm xưa”. Làm sao tôi có thể đợi cái ngày ấy lâu hơn được cơ chứ. Nga luôn hiểu ý và chìu tôi, khi hai đứa vào tiệm ăn, Nga nói một câu mà tôi rất thích nghe:
-Mày cứ chọn món nào mày thích, tao không ăn được thì mày ăn, không sao đâu…
Được khuyến khích, nên tôi không khách sáo, hơn nữa đàng nào cũng mang tiếng Nga khao, phải ăn cho đáng. Tôi đang thả hồn vào mùi thơm hấp dẫn của các món ăn và đang ngấu nghiến ngon lành thì nghe Nga nói:
-Chết rồi! Tao quên cầm theo tiền…trong xách không thấy có Khanh ơi!
Tôi bàng hoàng trước một thông báo không gì  tệ hơn:
-Mày xem lại kỹ kỹ một chút…
Nga lắc đầu:
-Kỹ rồi, tại lúc đi mày hối tao quá nên tao quên, bây giờ mày ngồi đây chờ tao về nhà lấy tiền rồi quay lại trả..
Tôi chồm sang chụp lấy tay Nga vì sợ nó đứng lên đi bỏ tôi lại;
-Không được! Lỡ mày đi lâu họ biết tao ngồi làm tin thì mắc cở lắm.
-Vậy tao chỉ chỗ cho mày về nhà tao lấy…còn tao thì ở đây chờ.
Tôi bối rối;
-Cũng không được, nhà mày còn có bao nhiêu là người, tao làm sao dám tự do vô phòng mày lục lọi.
-Vậy tao biết làm sao đây?
Tôi muốn khóc, không nuốt nổi miếng đang ngậm trong miệng:
-Kiểu này còn hơn là mày vừa cho tao ăn vừa muốn móc họng tao ra, biết vậy thì tao…cầm tiền trước!
Nga vỗ về tôi:
-Nói nhỏ thôi, bàn sau lưng mày có người kìa, mày để tao nghĩ cách.
Tôi gợi ý:
-Trong ví mày có mang theo căn cước thì đem tới quầy nói rõ lý do xin để lại làm tin, nếu họ cho thiếu thì về lấy tiền chuộc lại sau?
-Có thể phải làm vậy (Nga thở dài cái thượt) nhưng tao cũng ngại quá…
Hai đứa ngồi như bị dính vào ghế một lúc lâu, cuối cùng Nga cũng phải quyết định vào nói thật việc quên không mang theo tiền để chủ tiệm thông cảm. Tôi đẩy Nga đi trước còn tôi thì đi nép sau lưng nó “yểm trợ” trong… im lặng. Chúng tôi chưa kịp mở lời thì chị chủ cười tươi như hoa nói ngay:
-Có người đã thanh toán bill của hai cô rồi.
Chưa kịp ngạc nhiên thì chị đưa cho Nga mảnh giấy gấp tư:
-…người đó còn gởi cho hai cô giấy này…
Tôi chồm giật mảnh giấy trên tay Nga và hấp tấp mở ra:
-Hả!!!
Đập vào mắt tôi là cái tên mà tôi nhớ như nhớ…“lời hứa năm xưa”của Nga, cả hai châu đầu vào nhau đọc:
“Gởi hai cô bạn ngồi bàn trước.
Vô tình tôi nghe nên biết hai cô đang gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi giúp hai cô giải quyết việc đó.Xin lỗi vì không hỏi ý trước.Hai cô có thể hoàn lại cho tôi số tiền này sau khi về nhà. (Tôi còn 2 ngày ở đây trước khi trở về đơn vị).
Đỗ Hào Quang – 20/5 Nguyễn Công Trứ.”
Cám ơn chị chủ, hai đứa bước ra khỏi tiệm ăn mà tâm trạng cứ ngỡ ngàng. Đọc thấy tên anh ta là mắt tôi đổ hào quang, nghĩ đến cuộc tái ngộ đầy… “huyền bí ” này làm tôi không hiểu nổi. Tôi …thều thào:
-Trong mười bảy triệu dân, tao cá với mày không ai có cái tên đặc biệt như thế nên tao chắc chắn là gã đó…
-Ai?
-Gã con trai hồi xưa ngồi cạnh mày trên xe bus,cũng nhờ gã mà tao mới có bữa ăn mày khao hôm nay. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương tự!
-…năng tương ngộ chứ!
Tôi nộ Nga vì nó dám sửa sai tôi:
-Thì tương ngộ hay tương tự gì chả là tương! Hồi đó mày nói nếu gặp lại gã đó, mày sẽ ngồi ép sát vào gã để trả thù, thì bây giờ có cơ hội rồi đó, nhớ mà thực hiện cho… thỏa lòng mong ước đi nhé…hihihi…
0O0
…Vì muốn có “điều kiện” để “trả thù” dài lâu nên sau khi hội ngộ một thời gian, Cung Thị Hằng Nga đã chấp nhận đồng ca với  Đỗ Hào Quang “…cuối năm trời lạnh gió đông , mười lăm hôm nghỉ phép là ta in thiệp hồng.”. Mối lương duyên của họ có được là nhờ…tôi! Thật đấy, cứ nhớ lại từ đầu mà xem…
Đó là chuyện ngày xửa ngày xưa, còn chuyện ngày nảy ngày nay thì Nga đã lên chức bà ngoại của mấy cô cháu xinh như búp bê và “bà ngoại” đang ra sức sao y bản chính những gì được dạy khi xưa mà truyền đạt lại để …hù dọa các cháu gái của mình. Chỉ có điều tôi không biết trong thời hiện đại này với vô số thông tin “trung thực”, các cô bé có để những điều bà ngoại Nga dạy lọt vào tai và dễ dàng tin như chúng tôi đã nằm lòng lời dạy của bà cố hồi xưa.
(Đơn Dương 17.1. 2012)
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Hồ Thụy Mỹ Hạnh