ĐI CHƠI NÚI TUYẾT

Ái Hoa

 

Khoảng 10 giờ sáng hôm nay, ngày Lễ Valentine, con gái tôi điện thoại yêu cầu tôi chuẩn bị để  đi chơi núi.  Vợ chồng và con trai nó đang trên đường đến đón tôi, khi nó đến thì sẽ đi ngay.  Vì chưa hề nếm mùi vị đi chơi núi ra sao nên khi nghe vậy tôi rất thích.  Tôi hối hả mặc đồ vào rồi ngồi chờ sẵn.  Khoảng 20 phút sau chúng tôi lên đường.
Chúng tôi rời Temecula bằng đường Murrietta Hot Spring và xe tiếp tục chạy khá lâu trên con đường đó về hướng San Bernardino.  Sau đó tôi không còn biết mình đã đi thêm bao lâu, qua những con đường nào nữa vì mắc … ngủ gật.  Tôi chỉ tỉnh lại khi xe chợt ngừng, hoang mang không biết mình đang ở đâu.   Nhìn thấy bộ mặt ngái ngủ của tôi có vẻ khôi hài sao đó, tài xế là con rễ tôi vừa cười vừa bảo rằng xe đang ở trong thành phố Redland, tạm ngừng ở đây để làm vệ sinh cá nhân.   Nhìn thấy cạnh bên chỗ xe đang đậu có một quán bán trái cây tôi sáng mắt ra, chạy đến coi và bất ngờ mua được mấy bịch Avocado rất rẻ.  Tôi nghiền quả bơ, thường mua trên l đô/1quả, mà ở đây quả lớn hơn nhiều nhưng giá chỉ có .50c/1quả.  Tôi cũng thích thú vì lâu nay chỉ nghe nói đến thành phố này với nhiều điểm du lịch khá tốt như Snowcrest; MT Waterman; Mountain High; Rim Nordic Ski Area; Snow Valley Ski Area , đến bây giờ mới được thấy tận mắt.  Nghe nói Blast Soccer Field, CS University, CYSA, Glen Helen Raceway rất gần Freeway 215, nhưng thôi hẹn lần khác vậy, vì lần này không đủ thì giờ.  Những gì thấy được trên con đường đi qua ở Redland chỉ là một góc thành phố nhưng có lầu đài, trường học, nhà cửa nhiều cây cối sum sê, thật đẹp thật yên tỉnh, coi như cũng đủ cho tôi vui rồi.  
Chẳng bao lâu sau chúng tôi tiến vào vùng San Bernardino National Forest.  Đến bây giờ tôi mới thèm tìm hiểu là mình đang đi đâu.  Thì ra “núi” mà tụi nó đang dẫn tôi đi chơi là Big Bear, thuộc San Bernardino County, một lãnh thổ gồm thật nhiều núi, hàng hàng lớp lớp những dãy đồi thông cao chót vót và dài như vô tận.  
Tuyết làm đồi cao đồi thấp, những tảng đá đủ hình thù, những mái nhà đủ kiểu thỉnh thoảng thấy hai bên đường trắng phau phau, đủ hình đủ dạng, đẹp ơi là đẹp!  Chúng tôi hý hửng lái xe tiến lên, nhưng bất ngờ bị chận lại, và bị mấy park rangers yêu cầu phải gắn chain (giây sên) vào bánh xe mới được đi.  Có cả cảnh sát ở đó, lại thêm bảng “Chain Required” nên bố ai dám không tuân theo.  Trong khoảng đất bằng (có lẽ là trạm kiểm soát lối vào Hồ Big Bear) đó đã có những xe vừa rời đi với sên trên hai bánh sau, nhiều chiếc vẫn đang nằm chờ mua sên, một số khác có sên đang làm nũng với chủ nhân bằng cách không chịu nằm vào đúng bánh xe, làm chủ nhân phải lôi lên kéo xuống, trở ngược trở xuôi.  Con rễ tôi may có mang theo cặp sên, nhưng lại không biết ráp.  Tôi đề nghị nên thuê những người chuyên ráp sên đang đứng quanh đó.  Con gái tôi hỏi giá.  $30-40, một tên đáp.  Nghe vậy con rễ tôi vội tự làm lấy.  Nó trãi 2 cái giây sên dưới đất sau 2 bánh xe sau, nhảy lên xe rồ máy chạy lui định cho 2 bánh xe nằm ngay giữa 2 cái sên, xong rồi lúi húi kéo sên lên.  Nó lái dỡ nên mấy lần 2 cái sên vẫn không nằm ngay giữa 2 bánh xe được.  “Thế này là phải xem ông kia làm gì rồi chỉ lại cho nó mới được.”  Tôi đi ngay đến chỗ một tên Mỹ đang ráp, xem một lúc rồi trở lại chỉ bảo nó làm theo.  Loay hoay một hồi rồi cũng tạm được.  Tiết kiệm được $40 vợ chồng nó vui lắm, nhưng bù lại nó phải lết dưới đất áo quần tay chân lấm bùn tuyết ướt nhèm nhẹp.
Chúng tôi đi qua Jenks Lake, tiếp tục con đường dài càng đi càng lên cao.   Tôi so sánh mây trên trời với tuyết ở dưới đất và thấy rằng tuyết trắng hơn mây vì mây như bị dính mực nhiều màu, là phản chiếu của nhiều vật trong không gian và dưới đất gom góp lại.  Nhìn hàng hàng lớp lớp những cây thông trên hàng hàng lớp lớp đồi xa đồi gần và dọc hai bên đường, tôi có cảm tưởng như chúng có đôi, có gia đình giòng tộc.  Rất nhiều cặp đứng gần nhau có cỡ tuổi như nhau, lại có già trẻ lớn bé quây quần với nhau.  Chợt nhớ đến câu than thở của Nguyễn Công Trứ “Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo.”  Tôi buột miệng than:  “Ông ấy lầm rồi!”  Theo tôi nghĩ, so với kiếp người, cây thông khổ sở hơn nhiều.  Những cây thông ở đây là một ví dụ cụ thể; chưa kể phải đứng yên một chỗ không nhúc nhích đi đâu được, chúng còn bị gió bão mưa nắng sâu bọ đọa đầy.  Nóng lạnh của thời tiết càng kinh khủng hơn!  Chúng ta đến đây ở chơi ngắn hạn, dù đã mặc áo trong áo ngoài bao nhiêu lớp vẫn còn lạnh đến nước mũi chảy lòng thòng, vậy mà lũ thông phải trần thân ngâm mình trong gió tuyết ngày đêm qua bao năm tháng, thử hỏi chúng sướng được sao!  Chúng reo hay là than khóc đây?  Khoa học đã chứng minh được rằng cây cối cũng có cảm giác, cũng biết hưởng ứng tình thân, cũng như tiếng đàn tiếng hát đó mà.  Rõ ràng là chúng khổ sở đến nỗi phải mượn tiếng gió để khóc than cho số kiếp của mình.
Chiếc xe với hai cái sên không thể chạy nhanh, cứ  ì à ì ạch gây tiếng kêu cục kịch như xe tăng nghiến đường nghe bắt mệt.  Thấy đường thì dài mà trời thì sắp tối, xe chạy rất chậm, có lẽ vì ráp không đúng cách nên con rễ tôi ngừng xe lại, tháo giây sên ra để chạy cho nhanh hơn.  Tôi rất hồi hộp vì cảm thấy không an tâm.  Nếu mà đường có tuyết, ướt, xe mà chạy nhanh thì ô hô ai tai, nó mà trượt bánh rơi xuống thung lủng sâu hun hút hai bên đường đèo thì cả 4 người ngồi trong xe đều phải đi chầu Diêm Vương.  Tuy nhiên, dọc đường may mà càng lúc thấy càng khô ráo.  Tuyết được tấp lên gọn gàng hai bên đường cả rồi.  Những bức thành tuyết dơ bẩn nhưng vén khéo kéo dài đến hằng trăm dặm đó chắc là công trình của rất nhiều xe ủi tuyết đã làm việc cả đêm qua!
Giữa đường tôi cũng ngạc nhiên khi thấy có những school buses đang chạy.  Thì ra ở đâu có người dù đông hay ít thì cũng có trường học và hể có trường học là có xe chở học sinh.  Hệ thống giáo dục của Mỹ ở đâu hình như cũng như nhau, hành chánh chia ra districts thì giáo dục cũng có districts.  Dọc đường chúng tôi thấy có ít nhất là 5 campgrounds mà không nhớ rõ tên, hình như là Seven Oaks 3, Mile High Pine, High Mountain và…  Còn có Santa Ana River mà nghe đâu là rất dài, nó bắt đầu từ nơi đây, uốn lượn qua nhiều núi non thành những hồ lớn (có hồ nằm trên độ cao đến 11,485’gì đó,) rồi từ  Pacific Crest Trail chạy dài cả 110 dặm trước khi đổ vào Pacific Ocean ở Huntington Beach.
Ở Big Bear, chúng tôi ghé vào Pong’s Cuisine để dùng bữa.  Đói bụng là ăn chứ chẳng cần phân biệt trưa hay tối.  Mỗi người kêu một món.  Tôi kêu món Chao Men Combo, giá sơ sơ $11.99  thôi.   Chỉ 5 phút sau người bồi đã mang ra một đĩa chao men nhìn thấy phát hoảng.  Chỉ mới nhìn cái đĩa to ù đầy thịt, thịt bò thịt heo thịt gà và những sợi mì to như chiếc đũa là tôi đã no khan rồi!  Thấy 3 người kia phải chờ rất lâu mà vẫn chưa có đồ ăn nên tôi mời họ chia bớt.  Ai cũng múc vài muỗng rồi ngồi làm thinh.  Sau khi vất vả ăn được một ít rau cải trong dĩa thì tôi đầu hàng.   Đây chẳng phải là lần đầu, mà hình như lúc nào tôi gọi đồ ăn ở tiệm cũng đều bị tổ trác cả.  Sau bữa ăn “đáng nhớ” đó, chúng tôi đã lái xe quanh hồ Big Bear để ngắm cảnh.  Một phần hồ phía đông bị nước đá phủ đầy.  Phần còn lại mênh mông nước thẩm.  Tôi tưởng tượng những tôm cua cá đang phải ẩn mình thật sâu dưới nước để khỏi bị đông đá như khi bị bỏ vào freezers!  Hồ thật rộng và đẹp, nhưng mặt trời lúc này không đủ sáng để phản chiếu những nhà cửa lầu đài trông thơ mộng dọc hai bên hồ.  Có lẻ vì khoảng cách quá xa hồ nên khó thấy.  Cảm tưởng lần đầu của tôi vùng này là một nơi “khỉ ho cò gáy” nên tôi ngạc nhiên biết bao khi nhìn thấy những lâu đài và biệt thự đẹp đẻ sang trọng nhan nhản tít trên núi cao và dọc hai bờ hồ.  Phong cảnh càng như tranh vẽ với màu trắng tinh của tuyết phủ  trên màu nâu, đỏ, xám, vàng, xanh của những mái nhà, khung cửa, bậc thang, cây cối trong những vườn hoa nho nhỏ trước một số khuôn viên.  Tôi cũng thắc mắc tại sao dân cư ở đây không đậu xe trước nhà hay ven đường như các nơi khác và sao nhà nào cũng có một ụ tuyết lớn trước sân.  Phải chăng là tuyết do người ta vét tuyết ngoài đường và quanh nhà dồn lại?

Khi xe ngừng lại ở đường vào một cái trail (hình như là Woodland Trail) cạnh bên bờ hồ phía bắc, thấy tuyết quá đẹp tôi chỉ muốn như con nít, nằm lăn lên tuyết, vốc tuyết nắn người thành những người tuyết như đã từng thấy trong những phim chiếu cảnh Noel, nhưng mới đặt chân lên tuyết thì đã phải giật mình vì bị lún sâu xuống đến mắt cá cha^n.  Trời lạnh thế lỡ mà giày vớ ướt hết thì có mà đổ bệnh.  Nhìn vào một dốc thấp gần như bằng phẳng khá rộng xen kẻ với những hàng cây phía gần đường, thấy con nít 5-7 tuổi đang dùng các chậu bằng nhựa đua nhau trượt tuyết, tôi ước gì mình có thể làm như tụi nó.  Nếu có mang theo thau chậu thì chắc tôi cũng không ngại đâu.  Đến núi tuyết mà chân không chạm tuyết thì quá thiệt thòi nên tôi tìm cách dò đường, và cuối cùng cũng tìm ra đường đi trên tuyết mà chân không bị lún.  Số là đất dù phủ đầy tuyết cũng có đường mòn cho người qua lại như những đường mòn ở các thôn quê, phương chi đây là nơi nhiều đường mòn (trails) dành riêng cho người đi bộ hợp lại, hàng ngày có nhiều người đi qua nên có những chỗ tuyết thành cứng như đá ngay hàng thẳng lối rât dễ đi.  Tôi làm người tiên phong, dẫn đầu đoàn người hơn chục mạng đi vào rừng để thám hiểm… Hóa ra tôi chẳng phải là tiên phong!  Phía trong kia đã có một số người đi trước tôi xa xa, đi thêm một lúc lại thấy một số người khác đang dẫn chó đi ngược lại.  Vệ sinh của nơi “khỉ ho cò gáy” nầy mà cũng đúng tiêu chuẩn thật; thỉnh thoảng lại thấy một thùng vệ sinh dã chiến, một thùng chứa rác, một thùng bao nylon để chứa phân chó nữa.  Lúc đầu, khi thấy mấy cái bao nylon đen đen gọn gọn vừa chân, tôi để đoàn người đi trước, riêng mình dừng lại xỏ hai chân vào hai cái bao, mừng thầm rằng mình đã có vũ khí bảo vệ cho chân ấm và khỏi bị ướt, đã quá rồi.  Tôi bước đi vài bước còn được, đến bước thứ 3 thứ 4 thì “oạch”, y như kẻ mới học skying, ngã chổng kềnh, dính tuyết từ chân đến đầu.  (Thường là mắc mưa thì ướt từ đầu đến chân, nhưng đây là ngã trên tuyết nên mới bị từ chân đến đầu.)  Tôi càng mắc cở hơn khi được con tôi cho hay đó là những bao dùng đựng cứt chó.  Lại là chó!  Năm nay thế là tôi lại vì giống vật này mà bị té chổng cẳng.  Năm ngoái, chỉ cách đây mấy tháng, cũng vì phải khiêng gạch đá lấp lên mấy chổ đất mát phía trước nhà hay bị con chó nhà hàng xóm đào lên tứ tung mà tôi bị thần kinh toạ, chân phải bị đau đến giờ vẫn chưa lành!
Đi vào càng sâu, càng thấy có nhiều đường mòn rẻ đi tứ phía với nhiều tên gọi khác nhau chứ không phải chỉ có một.  Tôi không thèm nhớ tên chi nhiều cho mất công.  Ngắm phong cảnh và đường đi cũng bận rộn lắm rồi.  Con nít nhà ai phóng uế dọc đường đi, nếu không để ý thì phiền lắm.  Phía bên tay phảì có chiếc cầu gỗ bắc ngang qua, gần đó có cổng chào, có tượng đá ai đó chẳng biết, phong cảnh khá đẹp.  Tôi hỏi phía dưới là nước hay là đất thì ai cũng chịu, không trả lời được, vì nó trắng xóa một màu tuyết.  Tuyết treo trên cành, tuyết ở dưới chân, tuyết đập vào mắt, tuyết bám vào tay, tuyết nhiều ơi là nhiều!  Đi thêm thì chẳng biết đến đâu, mà trời lại sắp tối, lại thấy thiên hạ lũ lượt kéo nhau về, chúng tôi sợ ma tuyết nên cũng rủ nhau đi theo.

Thành phố đã lên đèn thật sớm.  Khi đi ngang qua Snow Summit ở gần Mill Creek road, mới nhìn qua tôi cứ tưởng là những ngôi sao rực rở lững lơ từ đâu trên trời xuống dưới đất, như một kỳ quan.  Nhìn kỷ lại thì mới thấy đó là những ngọn đèn ở trường đua.  Ánh đèn cao thế trên tuyết trắng ngần làm ta chóa mắt lúc đầu không thấy được trường trượt tuyết nằm dọc trên hai sườn đồi, được chia cách bằng những vách tuyết ngay hàng thẳng lối, nơi đó thiên hạ đang lên xuống, trượt, nhảy tưng bừng trên tuyết.  Chú ý thêm thì nhiều người đang skying (hai chân trên 2 thanh sắt hay gổ, chân trước chân sau, hai tay có 2 cây chống), nhiều đứa khác đang snowboarding (hai chân cùng trên một tấm gổ hay sắt, cứ thế mà trượt, nhảy, không có gậy chống.)  Xe đang chạy, ngoái cổ nhìn lui mãi tôi vẫn chỉ thấy được có thế về Big Bear Snow Summit.  Thấy vậy cũng đã đủ cho một người không biết trượt tuyết như mình rồi, chẳng nên tiếc nữa.  Tôi tự nhủ.  Trên đường về, tôi cố tìm câu trả lời cho những thắc mắc cuả tôi trên đường đi.  Chú ý thêm một chút những ngôi nhà gặp thấy trên đường, tôi mới hết thắc mắc.  À thì ra, những đụn tuyết trước mỗi căn nhà đều lấp ló hoặc tấm bạt hoặc cửa xe hoặc bánh xe được tuyết chừa lại.  Ôi!  Đụn tuyết cao và dày như vậy, biết đến thuở nào mới tan chảy hết cho người ta lấy xe đi?  Tôi thầm nghĩ đến những khó khăn của dân cư ở đây vào mùa này.  Làm sao họ có xe để đi lại?  Thức ăn làm sao đi mua?  Tiền điện nước sao chịu nỗi?  Hệ thống cống rảnh thông hay không?  Đi làm bằng cách nào?  Lỡ bị bệnh làm sao chạy cho kịp?  Biết là mình lo kiểu “Lo con bò trắng răng,” nhưng tôi vẫn bị những điều đó ám ảnh hoài.  Tôi càng thấy ái ngại khi chứng kiến một ông già gần 80 mặt mày bơ phờ đang cầm cuốc ì ạch cố hất những mảng tuyết ra khỏi xe ông.
Tôi đã nhìn thấy cảnh Big Bear trong phim xưa Last of the Mohicans, phim ca nhạc Paint Your Wagon, đã nghe nói về những chỗ trượt/nhảy tuyết ở Big Bear.  Tôi cứ tưởng rằng Big Bear vẫn còn lạc hậu, dân cư chỉ là những mọi da đen da đỏ, ai dè bây giờ những con gấu xám to lớn làm nên tên tuổi của vùng này nay đã tuyệt tích, riêng Big Bear đã trở thành một thành phố mùa đông rất đẹp.  Phi trường, bệnh viện cho người, viện cho thú, trường học, chợ búa, văn phòng dịch vụ, tiệm sữa xe, các loại máy điện tử, quán ăn v.v, mọi thứ mà những thành phố khác có hầu như Big Bear đều có đủ.  Chỉ có một thứ tôi không thấy là chùa chiền.  Hy vọng sẽ có một Phật tử hảo tâm nào đó đến đây xây chùa và truyền bá Phật pháp.
Lúc này mặt trời đang nằm ở góc 45 độ cách chân trời trước mặt, toả ánh sáng yếu ớt xuống trần gian.  Ánh sáng tuy yếu ớt nhưng khi chiếu lên trên mặt tuyết trắng tinh, những núi non chớn chở, trùng trùng điệp điệp những cây thông, những tảng đá hình thù kỳ dị, ½ kín ½ hở tạo thành một bức tranh vĩ đại đầy những nét chấm phá tuyệt vời.  Tôi cảm thấy như mình đang lạc vào cõi thần tiên của Công Chúa Bạch Tuyết với Bảy Chú Lùn.  Mây trở thành lem luốt, vạn vật đều trở thành dơ bẩn, xấu xí.  Màu trắng tinh khiết tuyệt vời ngự trị ở khắp nơi, át cả hằng hà sa số màu xanh thẩm của lá thông, màu nâu đen của gốc thông và màu đá xám dọc hai bên đường.  Tôi chợt liên tưởng đến tình yêu của loài người.  Có những câu ca như “Tình ta như tuyết giăng đầu núi, vằng vặc muôn thu đến tuyệt vời” hoặc “Anh ước sao tình như tuyế t trinh Tuyết ơi xin nhuộm trắng trong tâm hồn em gái nhỏ tôi thương.”  Tình yêu mà có được màu tinh khiết như tuyết thì còn gì quý hơn!
Trời đang tối dần.  Nhưng chúng tôi đã qua khỏi những đèo cao và đang xuống núi rồi!  Tôi nói giỡn với con tôi là chỉ những tên trộm mới “xuống núi” vào ban đêm như thế này.  Con tôi bảo:  “Vậy Mom coi chừng tối nay tụi con sẽ đến ăn trộm nhà Mom đó.”  Chúng tôi cười với nhau rất vui vẻ.  Khi xe đến gần chân núi, gần ngã rẽ một bên chỉ đường đi Pasadena, bên trái chỉ đường đi Redland, tôi chợt ngẩn người khi nhìn xuống bên dưới.  Tôi có cảm tưởng tôi là người từ một hành tinh đang nhìn một hành tinh lạ, hoặc những gì tôi thấy là những dãi thiên hà đủ màu sắc đang chen chúc nhau ở trước mắt.  Những chùm sao lớn nhỏ, mặt trăng mặt trời mà tôi từng nhìn thấy chẳng cái nào đẹp bằng.   Những ai đã từng đứng trên núi cao để nhìn xuống những thành phố lớn chắc đã biết tôi đang muốn diễn tả cái gì.  Ánh sáng đủ màu sắc như triệu triệu vì sao lung linh chấp chóa trong đêm đẹp mê hồn!  Chỉ có điều là đất trời phải đảo ngược.
Khi về tới nhà thì trời đã tối hẳn.  Con rễ tôi hỏi:  “Mom có thích không Mom?”  Tôi lắc đầu đáp:  “Thật là dở chưa từng thấy.  Mom không thích tí nào cả.”  Nó trợn mắt nhìn tôi, một hồi lại nhìn vào tay tôi , cái tay đang cầm cái hộp thức ăn mà tiệm Pong ở Big Bear đã giao cho tôi hồi chiều, rồi cả hai vợ chồng đều cười oà.  Đứa cháu trai nhỏ của tôi cũng phụ họa.  Đến lúc đó tôi mới biết là tôi đã hiểu lầm câu hỏi của con rể.  Lại được dịp cười rất thoải mái
Tôi cám ơn con gái và con rễ tôi đã dành cho tôi một ngày Valentine thật tuyệt vời!  Một mình tôi còn lâu mới lái xe đi được xa và leo nổi những đèo núi ngoằn ngèo ở độ cao như vậy.  Nghe đâu có cả xe buýt do MARTA (viết tắt của Mountain Area Regional Transit Authority) cung cấp chở người đi từ thành phố San Bernardino lên đây đi về trong ngày.  Tôi định sẽ dùng xe buýt này đi lên đó, thuê một cabin ở ít ngày để xem còn những gì tôi chưa biết về Big Bear.

Valentine Night

Ái Hoa