Mùa hoa cúc và chiếc kèn Harmonica

Thiên Hà Thảo Lan

 

Bước ra vườn sau tìm cho mình nơi chốn bình yên ngày cuối tuần, cái hơi lạnh buổi sáng thật dễ chịu, với tôi những hạt mưa nhỏ cũng hay làm cho mình buồn, những giọt nắng mong manh cũng làm cho mình nhớ. Nhìn những chậu cúc mới đem về tuần trước, các nụ hoa dầy đặc đang hé nở chẳng khác nào những cô gái đang đến độ xuân thì. Mùa thu rồi đấy ư! Còn vài tuần nữa lại đến ngày giỗ của Thầy, lòng lại chợt buồn, tất cả những kỷ niệm của hai bố con tuần tự đến thăm.

Sáu năm rồi mới khăn gói về lại thăm Thầy Me, quốc gia con đang ở và quê hương bên Nội nơi Thầy Me và chị em con đang sống chỉ cách nhau có mười bốn tiếng đồng hồ máy bay thôi thế mà đi mãi không tới, công việc làm, gia đình con cái đã buộc chân con. Những lần nói chuyện với Thầy qua điện thoại, Thầy cứ bảo “Thầy Me nhớ con lắm, muốn gặp con, có lẽ lần cuối”, những lời nói của Thầy làm tim con thắt lại, cố giữ cho mình không bị xúc động rồi nói : “con sẽ gặp Thầy Me mỗi năm, Thầy khỏe này, đi bộ năm cây số mỗi ngày, ăn uống điều độ, huyết áp bình thường, Thầy sẽ sống rất thọ, phải hơn trăm tuổi” (tuy Thầy đã xấp xỉ tám mươi tuổi rồi).

Ra khỏi khu nhận hành lý, bước vội ra bên ngoài thấy Thầy đã đứng đợi từ lúc nào, bỏ xe đẩy hành lý chạy lại ôm Thầy thật chặt, Thầy hôn đỉnh đầu, hôn trán con như hôn một đứa bé mấy mươi năm trước, đứa bé mà ngày xưa vẫn hay cho ngón tay vào trong ổ điện để xem con ong đã bay ra chưa. Rồi Thầy lại cốc đầu con một cái, tuy đau nhưng con hiểu được tình thương Thầy cho con. Me và các chị em của con đều bảo con giống bên Nội, nhiều nhất là đôi mắt, nên Thầy cưng chìu con nhiều hơn, có phải thế không Thầy?

Những ngày ở bên Thầy Me con như được sống lại chuỗi ngày ở Đàlạt lúc còn bé tí. Những vạt nắng buổi chiều trải dài trên muôn lối, hai bố con đi bộ dọc theo bờ sông gần nhà, Thầy kể đủ thứ chuyện của thời thơ ấu, trai trẻ, yêu đương, những hàng lá xanh ven đường hình như cũng đang lắng nghe những chuyện vui, chuyện buồn của người đàn ông đã bỏ quê hương ra đi mấy chục năm giờ đã trở về.

Những chậu cúc Thầy cắt tỉa thật khéo chuẩn bị cho mùa hoa cúc khi vào thu, nhớ lại những ngày chưa vướng bận với những chuyện đời thường con vẫn cùng Thầy chăm bón cho những chậu cúc muôn mầu sắc, Me vẫn thường hay khen Thầy và con có tay trồng hoa, chậu nào cũng dầy đặc những nụ và những cánh hoa thật lớn. Hai bố con ngồi uống trà ngắm những cành hoa cúc, lần nào cũng thế Thầy lôi chiếc kèn harmonica đã để sẵn trong túi và thổi những bản tình ca thật tuyệt vời. Đôi mắt của Thầy như đang gởi về một nơi xa xôi, dĩ vãng nào đó, chắc nơi đấy đã có một chàng trai trẻ ngồi trên băng ghế gỗ trong khuôn viên trường đại học đang thổi những ca khúc bằng tiếng kèn harmonica của mình để tặng người yêu cũng vào những ngày đầu thu với những lời hứa hẹn tương lai sau khi tàn chinh chiến và chàng trai đó đã gia nhập vào quân ngũ phục trong ngành quân y. Nơi sân ga nào đó, cô gái năm xưa giờ có còn đứng đợi người yêu trở về với chiếc kèn harmonica trên tay trong bộ đồ quân phục còn dính những vết máu của đồng đội mình trong lúc cứu chữa không nhỉ?

Ngày chia tay với Thầy Me để trở lại với gia đình nhỏ của con cũng đến, đêm đấy Thầy soạn trong tủ lấy mấy chiếc khăn trắng tặng con và Thầy có bảo: “con giữ làm kỷ niệm, chắc bố con mình xa nhau luôn”, Me bảo Thầy chỉ nói gở, không, Thầy đã nói thật đó Me ơi! Thầy đã có một giấc ngủ thật bình yên hai tháng sau đó.

Những chậu cúc muôn màu sắc của Thầy vẫn nở khi mùa thu về và văng vẳng đâu đây tiếng kèn harmonica vẫn làm rung động những cành hoa cúc trong vườn nhà con.

Chủ nhật 27 tháng 09, 2009

Thiên Hà Thảo Lan