Nó Của Tôi

Như Ly

 

Nó hơn tôi hai tuổi, cao hơn nửa cái đầu, học trên hai lớp, ở cạnh nhà, cách nhau chỉ một dậu mồng tơi.


Tôi và Nó chơi rất thân. Nó bảo vệ tôi giống như một người anh. Mỗi khi tôi bị bọn nhóc khác chọc ghẹo, Nó luôn đứng ra che chở, nên thường bị ăn đòn lia chia. Mặc dù Nó rất trầm tính, nhưng ai đụng đến tôi là Nó ăn thua tới cùng. Riêng tôi, tôi coi Nó như một người bạn ngang hàng, để lấy cớ ăn hiếp, đì tối đa, tơi tả, te tua.


Nó không có anh chị em nên rất thích chơi với tôi. Phần tôi, tôi cũng là con một trong gia đình nên hai đứa chơi thân và hạp nhau lắm lắm. Tôi thì khôn trước tuổi, còn Nó thì tánh nết khù khờ, tôi bảo sao Nó nghe vậy, luôn luôn làm vừa lòng tôi, nhưng vì hiền lành và khờ quá cũng hay làm tôi bực mình. Nhưng lạ một chỗ là với những đứa bạn hàng xóm khác, thì Nó không bao giờ chịu nhịn, chỉ chịu thua có một mình tôi thôi, với tôi thỉnh thoảng, tôi mới thấy Nó thông minh đột xuất một lần.


Chúng tôi chơi nhiều trò chơi với nhau, vui ơi là vui, và phần thắng lúc nào cũng thuộc về tôi 100%.


Có một lần, vườn cây trái nhà cuối xóm vừa chín tới, tôi canh lúc buổi trưa, chủ nhà đang say ngủ liền dụ nó: Ê... mày cao, chân dài, trèo giỏi, mày leo cây mận nhé? Mận nhà này ngọt vô cùng, ông bà già này ngủ trưa mê lắm, mày tha hồ mà hành động. Mày chỉ việc leo lên hái trái và quăng xuống, còn tao... thì tao can đảm, hy sinh đứng ở dưới này, canh chừng và giữ bao, hai con mắt phải lanh lẹ, láo liên dòm ngó nên cũng mệt không kém, mày chịu không?


Không biết lúc ấy trí khôn Nó nghĩ thế nào mà Nó anh hùng nhận nhiệm vụ ngay. Những khi chúng tôi thành công, thì trúng mánh lớn với một bao ny-lông to tổ bố đầy mận ngọt. Tôi lại chỉ huy Nó khệ nệ ôm bao đựng đầy trái chạy bay lên đỉnh đồi sau nhà, nằm lăn từ bãi cỏ này tới bãi cỏ khác, miệng thì nhai nhóp nhép, tay thì chuyền cho nhau những "chiến lợi phẩm" vừa thu hoạch được, xơi đến quả cuối cùng. Sau đó, hai đứa chúng tôi rủ nhau cùng nhảy xuống bờ ao gần đó nghịch ngợm cho mát dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè oi ả. Quả là thú vị thật, những lúc ấy chúng tôi trông "đen như mọi", Mẹ tôi thường bảo thế!


Tuy vậy, cũng có đôi lần phi vụ ăn trộm trái cây của chúng tôi lại bị bể mánh. Những lần như thế là do chủ vườn cây có nuôi chó trong nhà, những con chó hung dữ, dữ hơn cả tôi nữa (tôi thầm nghĩ như vậy) nhào ra sủa oang oang thấy mà ghét, cho dù tôi đã đứng yên chịu trận, chẳng dám nhúc nhích. "Nếu ai mà bắt gặp tôi lúc đó hẳn sẽ thấy mặt tôi không còn một chút máu, phải khen lấy khen để rằng tôi có khuôn mặt dễ thương vô cùng tận". Ấy thế mà cái mặt đáng thương của tôi vẫn không làm cho lũ chó cảm động im tiếng mà lại càng sủa nhặng xị lên nhiều hơn, vậy mới chết cơ chứ! Vừa thấy chủ nhà lấp ló ở cửa, tôi đã can đảm ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay (chứ nếu là kẻ yếu bóng vía thì đã đứng tim chết trân từ lâu rồi!).


Tôi vừa chạy vừa ngoái cổ nhìn lại phía sau thì thấy Nó của tôi, thân vẫn còn treo lủng lẳng trên cây trước khi bị chủ nhà lấy cây thọc té xuống lộn ngã trên sân. Sau đó, họ nhào vô túm cổ và tát cho Nó vài cái rõ kêu hoặc nhéo lên má và tai thật đau trong khi tôi thì co giò chạy một mạch lên ngọn đồi, chờ Nó trở lại! Tàn binh của tôi trở về với khuôn mặt thê thảm, đỏ tía cả hai tai và má sau một trận đòn khốc liệt.


Ôi!!! trông nó mà tôi héo hắt cả cõi lòng! Tôi giả vờ mang cái mặt thật buồn của một ngày đưa đám! sẵn sàng chia sẻ nỗi đau muộn màng với Nó, không dám nói một câu, không phải là tôi sợ Nó chửi vì Nó chẳng bao giờ hé môi chửi tôi, có lẽ nó nghĩ rằng nó sinh ra là để gánh những gì tê tái trên đời dùm cho tôi chăng? hay kiếp trước nó mắc nợ tôi? một đứa con gái có chút máu du côn trong người. Tôi ngồi nhìn nắng chiều mà ngậm ngùi cho hai đứa đã toi mất một kế hoạch to tướng!



Mỗi khi đi học, tôi có cái tật khi leo lên xe đạp là nhắm mắt, nhắm mũi đạp, xem những ổ gà như đồ bỏ, thành thử tôi bị té hoài đến méo cả xe, rách cả người! Mẹ tôi nói mãi không được nên bà phạt không cho đi xe nữa và thế là Nó nhận thêm một nhiệm vụ mới là đưa đón tôi mỗi ngày hai buổi, bất kể nắng mưa, đèo tôi đàng sau lưng. Tội nghiệp cho thằng bé ốm nhom ốm nhách mà cứ ráng cong lưng chở tôi, miệng thở hào hển mỗi khi leo dốc, trong khi đó tôi thì vô tư hát ca ư ử, mặc Nó phờ râu, mồ hôi ướt đẫm. Bởi biết thế, tôi khôn lắm cơ, mỗi lần được Nó chở là tôi chờ đến khi ra ngoài ngõ mới nhảy lên xe, không thôi mẹ Nó trông thấy thì bà sẽ cấm tiệt Nó chơi với tôi, rồi xót thương cho đứa con trai, đứt ruột đẻ đau, dại khờ triền miên của mình, và như thế tôi sẽ phải lầm lũi cuốc bộ một mình đến trường, đếm từng viên đá sỏi rong rêu muộn phiền!



Theo tháng ngày trôi, tôi đã nhớn, dịu dàng và đàng hoàng ra phết. Mỗi sáng đi học đều phải mặc áo dài tươm tất và vẫn dùng xe đạp để đến trường. Nhưng bây giờ, thay vì đi chung xe đạp thì hai đứa chúng tôi mỗi đứa đạp một chiếc. Giỏ xe của tôi mùa hè chất đầy hoa phượng, trông thật đẹp. Tình cảm giữa Nó và tôi vẫn gắn bó như thuở còn bé xíu. Vào những đêm trăng sáng, Nó hay mang đàn ra ngồi sau hè vừa hát vừa đàn bâng quơ. Tiếng đàn trỗi lên nghe thật du dương...


Những lần như thế, chắc hẳn Nó đoán biết tôi sẽ đứng đằng sau hàng rào để lắng nghe cho nên giọng hát của Nó lúc ấy nghe có hồn lắm cơ. Ừ, phải công nhận nhìn kỹ Nó cũng đẹp dzai lắm chứ! Còn tôi, tôi của thời bấy giờ, trổ mã con gái thì tóc không còn cắt tém dựng đứng và nồng nặc mùi chua lét của mồ hôi và nước ao nữa, mà đã dài và đen huyền. "Những lọn tóc óng ánh, thẳng tắp trông cứ như làn mây", nó thường bảo thế, nhưng chưa dám vuốt tóc tôi lấy một lần.


Những tháng ngày thơ mộng ấy chấm dứt vào ngày 30-04-1975, cái ngày hai đứa chúng tôi chưa kịp biết yêu, chưa biết lo toan cho tương lai. Ngày đó cả nước tôi nhốn nháo, tan hoang và đổ nát. Những chia ly, mất mát, đổ ập tới cùng một lúc. Căn nhà của tôi cư ngụ ở gần phi trường Tân Sơn Nhất nên gia đình tôi đã tận mắt chứng kiến bao cảnh người chen chúc, đạp cả lên nhau để được leo lên máy bay di tản. Bố Mẹ tôi lúc ấy chưa có ý nghĩ phải bỏ nước ra đi. Còn gia đình Nó, thì phải tất tả dọn về quê Nội.


Mãi sau này, Bố Mẹ tôi thấy không khí trở nên khó thở, mọi tự do không còn như trước nữa nên đã quyết định vượt biên, và kể từ đó, chúng tôi hoàn toàn mất tin tức về nhau. Nói cho ngay, trong thời buổi cả miền Nam hoang mang và hấp hối, chẳng có đứa nào trong hai chúng tôi có thời gian để bận tâm nghĩ đến việc sẽ liên lạc với nhau.


Cho đến bây giờ, ở phương trời xa xôi này, tôi vẫn nghĩ và nhớ tới Nó (dù biết rằng mình nay đã trở thành một phụ nữ, nhưng ... trong đầu óc tôi lúc nào cũng in đậm hình bóng "Nó của tôi"). Những kỷ niệm êm ái, ngọt ngào của thời thơ ấu không bao giờ có thể phai nhạt trong tâm tưởng tôi. Tôi tự hỏi Nó giờ này không biết hiện đang ở đâu? làm gì? đời sống ra sao? Nó đã có người yêu hay vợ con gì chưa nhỉ? v..vv...


Dù cho Nó có như thế nào, điều tôi luôn nghĩ chắc là Nó cũng sẽ không thể quên được tôi, như tôi vẫn luôn nhớ về Nó. Ví dù người bạn đời bên cạnh Nó có đẹp đi chăng nữa, cũng sẽ không thay thế được tôi trong lòng Nó đâu, phải không nhóc tì kia ơi?... Biết sao không? Bởi vì cái bản tính cà chua và chút gì đó ngang tàng, ngông ngông ở tôi(bây chừ thùy mị lắm Nó kia ơi), mà đã làm cho nó ngay từ bé đã chẳng thèm chơi với bất cứ đứa nào trong xóm, ngoài tôi ra.


Nó của tôi ơi, đoản khúc này xin viết riêng cho hai đứa mình của một thời thơ mộng nhé...Hãy sống cho hạnh phúc và bỏ kỷ niệm này trang trọng vào một góc nhỏ xíu của trái tim nha Nó.

Như Ly

Như Ly