Có Lúc


tôi không thấy em
trong chiều nay gió lộng
trong bóng lá của cây
giữa hao gầy tư tưởng
như bụi trúc vật vờ
nằm nghe mùa lá thổi
ở đâu và ở đâu

tôi không thấy em
chuyến xe bus qua vội
ngày hôm nay hôm qua
có nghe chừng hè muộn

ở đây và ở đây
những cột đèn soi bóng lẻ loi
cây sồi cao rũ cành
chừng đám ve
cũng đã úa mù rồi

phải hôm nào
còn nghe khúc tình ca
còn nghe lòng khắc khoải
bướm mùa xuân quên trở lại cùng hè
đếm bước đi tình nhân gõ nhịp
những giốc đồi cũng đã mỏi mê
cây đồi mồi lá sắc cheo veo

ở đây và ở đây
những cánh cò chưa bay về vội
có nhịp thở của lòng xôn xao
mùa lá nõn đã cườm xanh biếc
em cô đơn nghe ngóng thì thào
những chuyến xe trào dâng nước chảy

ở đây và ở đây
túng quẩn nỗi niềm quê nhà khuất bóng
còn riêng tôi
nghe tiếng rì rào
rặng phi lao thời tuổi thơ trỗi dậy
bằng đường đi sỏi đá chênh vênh
cây hoa vàng tội nghiệp đứng im
chờ mong ngày hội ngộ

(ngày 15 tháng 7 năm 2004)


Nguyễn Ðăng Tuấn