ĐÁNH THỨC MÙA XUÂN


Mùa Xuân lặng im vừa mới gọi tên
Có trong em hương Xuân vừa thức dậy
Sau nhiều năm nắng trốn đâu không thấy
Chỉ gió Đông già quét da thịt buồn hiu

Dấu rã rời trên mắt nhỏ đăm chiêu
Đêm xuống thấp chìm tim em lạnh ngắt
Nhứng cơn khát chưa từng ai dỗ ngọt
Em sợ tình như chim sợ cây cong

Anh về đây cho khúc nhớ vuông tròn
Bằng hơi ấm toả vai em cuồng nhiệt
Bằng nụ hôn vội vàng mà tha thiết
Mạch nước tuôn trào mật ngọt vàng ươm

Em mở lòng cho nắng ấm vươn lên
Anh mưa xuống cho xanh màu hoa cải
Mắt quầng sâu đong đưa tình trở lại
Mưa chưa lâu mà cơn khát dịu dần

Những tế bào lần lượt đươc gọi tên
Anh uống hết từng giọt tình mê sảng
Em khuấy động cả khung trời lãng mạn
Cho tình tan trong máu đỏ hoa hồng

Có anh rồi, em rực nắng trời Xuân
Quanh tổ ấm tiếng chim cao giọng hót
Những trái đắng tan chảy thành mật ngot
Em đắm mình trong sắc thấm mùa Xuân!


Trần Kiêu Bạc