MỞ CỬA CHỜ THU


Bởi nhặt được lá rơi ở cuối đường,
Nên gió ngập ngừng không buồn thổi nữa.
Mưa cũng loay hoay bên trời thương nhớ.
Người cũng xao lòng mở cửa chờ Thu.

Thu dạ thưa chào Tân Định đong đưa.
Tiếng chuông nhà thờ nghe chừng vội vã.
Ô cửa sáng tiếng dương cầm rất lạ.
Nốt nhạc tròn lăn xuống tận cầu thang.

Đêm cư xá dài bóng tối hành lang.
Đèn hắt bóng dẫn chân Thu dạo bước.
Sớm một chút Thu về không báo trước.
Chậm nửa ngày Thu cũng lỡ qua song.

Sàigòn mưa sợi vắt hình vòng cung.
Trưa dột Tân Bình chiều giăng Phú Nhuận.
Thu nhón gót theo mưa vào Bến Cảng.
Để dấu giày quanh cư xá  Thanh Đa.

Không phải của mình, Thu của người ta.
Nên lạ lẫm dáng Thu càng lạ lẫm.
Sông Sàigòn ngược xuôi dòng nước chậm.
Cho con sóng buồn vỗ nhẹ trái tim Thu.

Thu nhẹ vàng không phải của mình đâu.
Thu của ai lửng lơ màu thương nhớ.
Thấy Thu ghé về vội vàng mở cửa.
Thu lơ đãng nhìn rồi vội vã quay lưng.

Thu bây giờ là Thu của người dưng!....


Trần Kiêu Bạc